Tiểu Mike nhìn con ch.ó cao bằng mình, vừa ngốc vừa xấu.
“Trên máy bay không được chở thú cưng!”
Phó Dạ Xuyên liếc cậu bé một cái, khóe môi cong lên:
“Máy bay của chú thì được.”
Tiểu Mike nghẹn lại, lập tức cảm thấy mình bị quê độ. Không được, phải gỡ gạc!
Cậu bé nắm tay Tô Nam, lảo đảo bước đi, ánh mắt kiên định:
“Chị đẹp ơi, đợi em về em tặng chị một chiếc máy bay bằng vàng, trên đó gắn đầy đá quý luôn!”
Không thể để chị đẹp bị chú xấu xa dụ dỗ được!
Khóe miệng Tô Nam giật nhẹ, cô nhìn Tiểu Mike mỉm cười:
“Không cần đâu, chị không thích máy bay.”
“Ồ!”
Tiểu Mike cụp mắt, thất vọng vô cùng, lại thêm một ngày tặng quà thất bại.
Mọi người vừa ra đến cửa khách sạn, chú husky đột nhiên sủa một tiếng:
“Gâu!”
Đúng lúc đó, Tô Nam nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa khách sạn, lạnh đến run cả người.
Nhìn quen quen, là Hồng Ý Hoan.
Tửu Lâu Của Dạ
Cô ta vẫn khoác áo khoác của Lục Kỳ, còn váy của mình thì đã được sấy khô, nhưng sáng sớm trời lạnh, cô ta đứng đó trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Con husky ngửi thấy mùi trên áo Lục Kỳ, tưởng Lục Kỳ tới. Sau khi phát hiện không phải, nó lười biếng đi vòng ra sau lưng Ngô Đồ Đồ đứng.
Hồng Ý Hoan thấy Phó Dạ Xuyên thì hai mắt sáng lên, vui mừng bước tới, nhưng khi nhìn thấy người phía sau hắn, bước chân khựng lại, có chút chùn bước.
Ánh mắt Tô Nam lóe lên, xem ra Hồng gia đã quyết tâm muốn dâng cô con gái này cho Phó Dạ Xuyên.
Tô Dịch Phong không nhận ra, chỉ nhíu mày:
“Cô gái này là…?”
Ánh mắt Phó Dạ Xuyên thoáng qua một tia lạnh băng.
Ngô Đồ Đồ lập tức lên tiếng:
“Không quen, tôi không quen, Phó tổng lại càng không quen!”
Giọng gấp gáp như sợ dính líu, rõ ràng là có quen biết.
Hồng Ý Hoan nhìn Phó Dạ Xuyên bằng đôi mắt như sắp khóc, muốn nói lại thôi:
“Phó tổng, Phó chủ tịch mời tôi đến thành phố A, bảo tôi đi cùng chuyến bay của anh.”
Sắc mặt Phó Dạ Xuyên tối sầm, Tô Dịch Phong đứng bên cạnh, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
Vài giây sau, Tô Nam nở nụ cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Khéo thật, vậy để cô ấy đi chung đi.”
Cô kéo tay Tiểu Mike, trực tiếp lên xe.
Tô Dịch Phong không nói gì tiếp bước theo sau.
Phó Dạ Xuyên chống gậy đi được vài bước, Hồng Ý Hoan vội vàng đi theo, nhưng rồi cô ta thấy hắn bỗng dừng lại.
Giọng hắn lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, nói với Ngô Đồ Đồ:
“Bảo khách sạn mua vé cho cô ta.”
Ngô Đồ Đồ gần như hét lên:
“Vâng, Phó tổng!”
Hồng Ý Hoan đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, cả người cứng đờ. Máu như chảy ngược, mặt xám lại vì xấu hổ.
Giống như bị tát vào mặt trước đám đông, nhục nhã đến không ngóc đầu nổi.
Tô Nam thì được đi bằng chuyên cơ riêng của hắn, còn cô ta chỉ xứng đáng với một chiếc vé máy bay.
Ngô Đồ Đồ gọi ngay cho quản lý khách sạn. Khi quản lý chạy ra, anh ta chỉ Hồng Ý Hoan:
“Đặt vé máy bay cho cô Hồng.”
Nói xong, anh ta vội vã lên xe.
Trên máy bay
Tô Nam và Tô Dịch Phong đang bàn chuyện công ty, ngồi đối diện nhau.
Ngô Đồ Đồ chăm sóc chú husky.
Phó Dạ Xuyên buộc phải ngồi đối diện Tiểu Mike.
Tiếp viên đưa cà phê cho Phó Dạ Xuyên, đưa sữa cho Tiểu Mike, rồi không kiềm được mà liếc cậu nhóc vài lần:
“Cậu bé đáng yêu quá!”
Tiểu Mike không vui:
“Đều là đàn ông, sao lại bắt con uống sữa chứ?”
Cậu đảo mắt một vòng, trông như tiểu yêu tinh, rồi thấy trước mặt chị đẹp không có gì. Cậu ho mấy tiếng kiểu người lớn:
“Cho con một ly cà phê, con mang cho chị đẹp.”
Dì giúp việc từng nói, con gái đều thích đồ ngọt, giống như dì ấy vậy.
Phó Dạ Xuyên nhướng mày, cong môi:
“Bớt đường thôi, cô ấy không thích ngọt.”