Sau Khi Rời Khỏi Hầu Phủ, Ta Trở Thành Cáo Mệnh Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 4



Mà vào một đêm yên tĩnh, lựa chọn rời đi. Nơi này đã không còn chỗ cho ta, ta cần gì phải cưỡng cầu.

Sau khi rời đi, ta đã suy nghĩ thật lâu.

Ta quyết định tìm một thôn trang dựa núi gần sông, sinh sống một mình.

Ta vốn là thương nhân, ngoại trừ của hồi môn đã nhập vào ngân khố của Hầu phủ, ta còn để lại cho bản thân một ít.

Ta còn biết y thuật, ta đi theo thần y học ba năm, cũng được hưởng lợi rất nhiều.

Ta lần lượt nhận nuôi ba đứa con.

Đầu tiên là Ninh Chỉ, con bé là con riêng của một gia đình giàu có, bị chủ mẫu đánh cho gần c.h.ế.t mới chạy được ra ngoài, là do ta cứu được.

Con bé rất xinh đẹp, tính tình lại kiên nghị, ngày đầu tiên tỉnh lại đã nắm lấy tay ta, hận ý đầy trên khuôn mặt:

“Một ngày nào đó ta sẽ ngồi lên vị trí chí cao kia, báo thù cho bản thân.”

Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, con bé học rất chuyên tâm, thậm chí còn theo ta học y thuật.

Trời xanh không phụ lòng người, giờ con bé đã làm được điều nàng muốn, trở thành hoàng phi.

Đứa thứ hai là Tạ Cập Nguyên, thằng bé là một kẻ ăn xin, lúc ta nhìn thấy nó đang chậm rãi ăn một miếng bánh mốc meo, ta đưa cho thằng bé một cái bánh bao thịt, ánh mắt c.h.ế.t lặng của nó dần dâng lên ánh sáng:

“Người là mẹ ta sao?”

Ta mang thằng bé đi, mời người dạy nó đọc sách, Tạ Cập Nguyên rất thông minh, cũng không chịu thua kém, ngày thi đình thằng bé vô cùng hăng hái, nói muốn kiếm chức vị cáo mệnh phu nhân về cho ta.

Ta lắc đầu cười, yên bình làm người bình thường cũng không có gì không tốt.

Đứa trẻ thứ ba được ta nhặt về ở ven sông, cũng là đứa nhỏ tuổi nhất, lai lịch của nó không rõ, thân phận cũng mơ hồ, thích nhất là làm loạn khắp nơi, thường xuyên bị hai người Ninh Chỉ đánh mắng.

Chỉ là hiện tại, ta cũng không biết thằng bé đã đi nơi nào.

Có tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Liên Nhi ho nhẹ hai tiếng.

Ta từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, chú ý tới bóng dáng trước mắt.

Là Bình Dương Hầu, cũng là phu quân cũ của ta.

Ánh mắt hắn thâm trầm phức tạp, thật lâu sau hắn khẽ thở dài:

“Trở về là tốt rồi. Bọn nhỏ cũng đã lớn, trở về rồi thì đừng đi nữa.”

Đối với khuôn mặt ta đã từng yêu sâu đậm này, trong lòng ta có vài phần chua xót.

“Nếu không đi, vậy ta ở lại với thân phận gì?”

Hầu phủ đã có nữ chủ nhân mới, ta được xem là gì ở đây chứ?

Mi tâm hắn hơi nhíu lại:

“Ta bảo Phù Nhi thu thập phật đường một phen, nàng có thể ở đó, cũng tiện ở bên mẫu thân.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com