Tiếng khóc của ta vang lên thê thảm, vờ như một kẻ điên, tay chân đánh đ.ấ.m loạn xạ vào người Duệ Vương.
Khi Hoàng đế bị ám sát, Duệ Vương đã thật sự chắn một nhát đao cho Hoàng đế.
Mỗi bước mỗi xa
Mà tay ta không hề sai lệch, "trùng hợp" nhiều lần đánh vào vết thương chưa lành của hắn.
Dư quang của ta nhìn thấy sắc mặt bà bà ngày càng khó coi, có lẽ giờ này bà ta đang đau lòng cho nhi tử mình, lòng đau như cắt.
Còn chưa kịp để bà bà ngăn cản ta, một nữ tử mặc váy xếp màu xanh lơ bất ngờ lao tới, một tay đẩy ta ngã xuống đất.
"Đủ rồi, thi cốt của Vương gia còn chưa lạnh, ngươi không nên làm ầm ĩ trong tang lễ của hắn! Nếu Vương gia còn sống, chắc chắn sẽ không hy vọng Vương phi của hắn giống như ngươi hôm nay, giống như một phụ nhân điên loạn!"
Ta nhìn theo hướng phát ra âm thanh nói chuyện.
Khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, lửa giận vốn tràn ngập trong lồng n.g.ự.c của ta, hiện tại đã dâng cao lên một nấc.
Nữ tử trừng mắt lạnh đứng trước mặt ta, chính là Tần Thiển Âm, đúng là Tần Thiển Âm mà Duệ Vương luôn nhớ thương.
Đối diện với kẻ thù đã đầu độc ta ở kiếp trước, ta lập tức tát nàng ta một cái, vừa khóc vừa mắng, "Người c.h.ế.t là phu quân của, sao ngươi có thể bảo ta bình tĩnh được?"
"Nếu người nằm đây là người thân của ngươi, chắc ngươi cũng sẽ như ta, trở thành một kẻ điên!"
Tần Thiển Âm ôm mặt bên trái bị ta tát sưng lên, trợn mắt há hốc mồm, như thể chưa kịp phản ứng việc nàng ta bị đánh.
Ta chỉ thấy, đứng trước mặt mình có hai người.
Bên trái là Tần Thiển Âm, bên phải cũng là Tần Thiển Âm.
Bởi vì nàng ta đã vỡ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Kể từ khi theo Duệ Vương, mặc dù sống ở dân gian, nhưng cuộc sống của nàng ta cũng như một phu nhân được người nâng niu, chưa nói đến việc có người dám ra tay đánh nàng ta, thậm chí ngày thường nàng ta còn không nghe nổi một câu nói nặng lời.
Chưa kịp để nàng ta nói chuyện, ta đã lên tiếng chất vấn, "Danh sách khách khứa đến Vương phủ hôm nay để đưa tang là do tự tay ta lập ra, ngươi không nằm trong danh sách, ngươi là ai? Tại sao dám xông vào Vương phủ?"
Tần Thiển Âm giương miệng, mãi không nói được câu nào.
Hôm qua bà bà đã gấp rút cử người đến thôn trang thông báo cho Duệ Vương, hôm nay ta sẽ mở quan tài.
Duệ Vương cần phải chịu uất ức một chút, trở về để giả làm xác c.h.ế.t một ngày.
Tần Thiển Âm không yên tâm về Duệ Vương, nên cũng đi theo.
Nàng ta vốn chỉ muốn ẩn nấp giữa đám khách, đợi khi quá trình hạ táng Duệ Vương kết thúc, rồi cùng Duệ Vương rời đi.
Nhưng không ngờ nàng ta vừa đến nơi, đã thấy ta điên cuồng đánh Duệ Vương.
Tần Thiển Âm không thể ngồi yên, chưa kịp suy nghĩ đã lao ra chỉ trích ta.
Nhưng Tần Thiển Âm quên rằng, trên danh nghĩa nàng ta và Duệ Vương không có quan hệ gì, hoàn toàn không có quyền chỉ trích ta.
Thân phận của Tần Thiển Âm chỉ là một thường dân, ta có thể lấy tội danh xông vào phủ để xử phạt nàng ta.
Các thị vệ trong Vương phủ tiến lên kéo Tần Thiển Âm, định dẫn nàng ta đi chịu phạt.
Tần Thiển Âm liều mạng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được, trong lúc hoảng loạn, nàng ta định nói ra mối quan hệ của mình với Duệ Vương.
Ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.
Chỉ cần Tần Thiển Âm dám nhắc tới quan hệ với Duệ Vương, thì nàng ta nhất định phải vào phủ Duệ Vương làm thiếp.
Mà giờ đây Duệ Vương đã "chết", khi Tần Thiển Âm vào phủ, sinh tử của nàng ta hoàn toàn nằm trong một ý niệm của ta, người chủ mẫu này.