Chưa kịp để Tần Thiển Âm tự bộc lộ thân phận, bà bà đã nhanh chóng sai người bịt miệng nàng ta lại
Bà bà với vẻ khinh ghét ra mặt, ra lệnh cho hạ nhân, "Còn không mau kéo người xuống, đừng để trễ giờ hạ táng của nhi tử ta."
Rất nhanh, Tần Thiển Âm đã bị kéo đi.
Trong lòng ta có chút thất vọng, nhưng việc bà bà ngăn cản Tần Thiển Âm cũng nằm trong dự đoán của ta.
Dù sao, nếu Tần Thiển Âm vào Vương phủ, thì sẽ không còn cách nào để nàng ta lêu lỏng với Duệ Vương giả chết.
Ta không còn quan tâm đến Tần Thiển Âm nữa, lại bắt đầu vừa khóc lóc vừa điên cuồng đánh đ.ấ.m Duệ Vương.
Mỗi bước mỗi xa
Ta không dám nói gì khác, nhưng khi tác dụng thuốc giả c.h.ế.t của Duệ Vương hết tác dụng, ta đảm bảo hắn sẽ ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình đã bầm tím.
Bà bà muốn ngăn cản ta phát điên, nhưng bị Hoàng đế chặn lại.
Hoàng đế nhìn ta với đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đạo, lên tiếng khuyên bà bà, "Duệ Vương phi đối với Duệ Vương thực sự rất thâm tình, nên không thể kiểm soát được cảm xúc, lão Vương phi hãy để Duệ Vương phi phát tiết một chút đi."
"Hôm nay cũng là lần cuối cùng vương phi gặp Duệ Vương."
"Vương phi không nỡ rời xa Duệ Vương, trẫm rất hiểu."
Có Hoàng đế lên tiếng trước, cho dù bà bà có đau lòng cho Duệ Vương đến đâu, cũng chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn ta phát điên, nghiến răng nuốt giận.
Ta cảm nhận ánh mắt Hoàng đế nhìn ta tràn ngập sự áy náy.
Hoàng đế cảm thấy, vì mình mà đã khiến ta mãi mãi mất đi Duệ Vương, để một nữ tử yêu trượng phu sâu sắc, quãng thời gian còn lại phải sống một cuộc đời thủ quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới ánh mắt đầy áy náy của Hoàng đế, ta gần như dùng hết sức lực bình sinh, tay chân không hề có quy tắt cấu véo Duệ Vương.
……
Tất cả khách khứa tham dự tang lễ đều thấy dáng vẻ điên cuồng của ta, nhưng không ai chê cười sự thất thố của ta.
Tất cả mọi người đều cho rằng đó là vì ta quá yêu Duệ Vương, nên không chịu nổi kích thích, trở thành như hôm nay.
Tang lễ kết thúc, dòng quà ban thưởng từ cung điện như nước chảy vào trong Vương phủ.
Những trang sức, lụa là, tất cả đều là Hoàng đế gửi đến để an ủi ta.
Nha hoàn nói với ta, trong kinh thành đang cảm thán, tán dương mối tình si của ta dành cho Duệ Vương.
Bọn họ nói ta đau khổ mất đi người yêu, với tư cách là một nữ tử yếu đuối, sau này phải vực dậy Vương phủ, thật sự là không dễ dàng.
Hoàng đế thậm chí còn triệu ta vào cung một lần nữa, nói với ta đừng chỉ mãi chìm đắm trong nỗi bi thương, nhất định phải vực dậy.
Khi ta rời khỏi Hoàng cung, theo sau là những chiếc xe ngựa chở đầy đồ ban thưởng của Hoàng đế.
Ta cúi đầu nhìn mũi chân của mình, chỉ cảm thấy những gì xảy ra trong hai ngày qua vô cùng buồn cười.
Ở kiếp trước, sau khi Duệ Vương chết, ta kiên nhẫn chịu đựng mọi nỗi đau, không sai một ly trong việc tổ chức tang lễ cho Duệ Vương.
Nhưng người ngoài chỉ cảm thấy ta lạnh lùng, cho rằng ta là một nữ nhân quản lý Vương phủ, quá mức mạnh mẽ.
Còn ở kiếp này, ta không tận tâm tổ chức tang lễ, chỉ trong tang lễ của Duệ Vương, tùy theo ý mình mà phát điên, lại nhận được nhiều sự thương cảm từ mọi người.
Hành động vì Duệ Vương mà muốn c.h.ế.t muốn sống của đã cảm động rất nhiều người, đặc biệt là những nam nhân tự phụ có tài hoa trong kinh thành này, bọn họ viết thơ ca ngợi tình ý của ta dành cho Duệ Vương.