Vừa về đến Vương phủ, ta đã được mời vào viện của bà bà.
Ngồi bên cạnh bà bà là một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Bà bà nói đứa trẻ này là bà ta nhặt được trên đường.
Bà ta lau đi giọt lệ vốn không tồn tại ở khóe mắt, với giọng điệu cảm thán, "Đứa trẻ này có mặt mày cực kỳ giống với Duệ Vương, nhìn thằng bé, tựa như thấy Duệ Vương hồi nhỏ. Ta luôn cảm thấy, đây là một duyên phận."
Ánh mắt ta dừng lại trên người cậu bé.
Bà bà chỉ nói đứa trẻ này có mặt mày giống Duệ Vương, nhưng không nói bộ dạng của đứa trẻ này cũng giống Tần Thiển Âm.
Còn nói gì mà tùy tiện nhặt được trên đường, đứa nhỏ này rõ ràng là đứa con hoang do Duệ Vương và Tần Thiển Âm tằng tịu mà sinh ra.
Ta vừa nghĩ đến đây, thì nghe bà bà cuối cùng cũng tiết lộ mục đích thật sự của mình, "Con và Duệ Vương không có con, hãy nhận đứa trẻ này làm con thừa tự, trở thành đích tử dưới gối của con, như vậy hương khói của Vương phủ chúng ta, cũng coi như ở chỗ con không bị đứt."
Có vẻ như ta đã đoán đúng.
Tần Thiển Âm trước đây nuôi đứa trẻ bên mình, giờ đứa trẻ lớn rồi, nàng ta lại muốn tìm cho con mình một danh phận.
Vì vậy, nàng ta mượn tay bà bà, đưa đứa con hoang này cho ta nhận nuôi.
Vẻ mặt ta vui mừng nói với bà bà, "Hương khói của Vương phủ thật sự không nên đứt đoạn ở chỗ thiếp thân. thiếp thân đang định nói với nương về chuyện này, không ngờ nương lại có suy nghĩ giống với thiếp thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có lẽ bà bà nghĩ rằng việc để ta nhận đứa con hoang của Duệ Vương là điều chắc chắn, nên trên mặt cũng lộ ra nụ cười hiền hậu.
Ta quay người vén rèm cửa, từ ngoài kéo vào một đứa bé trai khác.
---
Dưới ánh mắt chăm chú của bà bà, ta cười khanh khách nói, "Đứa trẻ này tên là Mục Viễn Sơn, phụ mẫu mất sớm, là một đứa đáng thương. Thằng bé được thiếp thân chọn từ chi thứ của Vương phủ, phẩm hạnh học vấn đều rất tốt."
"Thiếp thân thấy thằng bé sau này chắc chắn sẽ là người gánh vác được Vương phủ của chúng ta, chỉ cần vượt qua được ải của nương, sẽ lập tức chính thức ghi tên Viễn Sơn vào danh nghĩa của thiếp thân, coi như đích tử của Duệ Vương, sẽ dạy dỗ thật tốt."
Mỗi bước mỗi xa
Bà bà nhìn Mục Viễn Sơn, một lúc lâu không nói gì.
Đứa con hoang bên cạnh bà bà thì càng trợn tròn mắt.
Kiếp trước khi vào Vương phủ, đứa con hoang này cũng hận ta, cảm thấy bởi vì sự tồn tại của ta, mà thân mẫu Tần Thiển Âm của nó mới không thể vào Vương phủ.
Vì vậy, dù ta có đào tâm đào phế đối xử tốt với nó đến đâu, đứa con hoang này cũng chỉ là một con sói con không thể nuôi dưỡng.
Cuối cùng, nó và thân mẫu Tần Thiển Âm của nó nội ứng ngoại hợp, dùng một bát thuốc độc tiễn ta lên Tây Thiên.
Hai tiếng ho khan của bà bà đã kéo ta ra khỏi hồi tưởng.
Bà bà đẩy đứa con hoang đến trước mặt ta, trên mặt đã có chút lo lắng, "Con xem đứa trẻ này giống Duệ Vương biết bao. Trời đã cho ta nhặt được đứa trẻ này, đó chính là duyên phận. Đây là ông trời biết Vương phủ chúng ta thiếu một đứa trẻ, nên mới đưa thằng bé đến trước mặt con và ta. Đứa trẻ này chính là nhi tử được trời chọn cho Duệ Vương."
Sau khi bà bà nói xong, ánh mắt bà ta lại nhìn vào Mục Viễn Sơn mà ta đang nắm tay, thẳng thừng ra lệnh, "Còn về đứa này, từ đâu đến, con cứ đưa người về đó đi.”