Sau Khi Sống Lại, Ta Khiến Vương Gia Chết Giả Thành Thật

Chương 6



Lời nói của bà bà khiến cho đứa con hoang như được tiếp thuốc an thần, sắc mặt của đứa con hoang kia vốn còn chút hoảng hốt, giờ đã không giấu nổi sự đắc ý.

Ánh mắt ta nhìn sang Mục Viễn Sơn ơ bên cạnh, mỉm cười, "Viễn Sơn mới chỉ tám tuổi nhưng đã đỗ được công danh đồng sinh, thiếp thân nói đứa trẻ này thông minh, sau này có thể gánh vác Vương phủ của chúng ta, không phải chỉ là lời có lệ."

Âm thanh ta dừng lại một chút, đưa tay chỉ vào đứa con hoang bên cạnh, hỏi bà bà, "Nhi tử của Vương gia không phải ai cũng có thể làm được, thiếp thân muốn hỏi một chút, đứa trẻ này có điểm gì hơn người?"

Đứa con hoang tự nhiên không thể có bất kỳ điểm gì hơn người.

Thấy bà bà không trả lời được, nụ cười trên mặt ta càng thêm chân thành, "Mục Viễn Sơn cùng dòng họ với chúng ta, việc nhận thằng bé làm con thừa tự dưới tên của con hợp lý. Còn về đứa trẻ mà ngài nhặt được trên đường, dù bộ dạng có vài phần giống với Vương gia, nhưng rốt cuộc chỉ là thường dân, xuất thân không có gì nổi bật."

Thực ra, bà bà hoàn toàn có thể tạo ra cho đứa con hoang kia, một xuất thân hợp lý và cao quý hơn.

Nhưng bà bà nghĩ rằng, chỉ cần bà ta đề cập đến việc để ta nhận đứa con hoang làm con thừa tự, ta chắc chắn sẽ không từ chối.

Vì vậy, bà ta chỉ thuận miệng bịa ra một cái cớ là trên đường nhặt được duyên phận, rồi đưa người đến trước mặt ta.

Ta đoan trang ngồi đối diện với bà bà, nghiêm túc nói, "Mục Viễn Sơn mang dòng m.á.u của Mục thị chúng ta."

Ta quay sang nhìn đứa con hoang, "Còn về nó, dù có giống đến đâu, cũng không có quan hệ gì đến Mục thị. Để một đứa trẻ không rõ lai lịch làm đích tử của Duệ Vương, thì quá mức không ổn."

Nếu là ta ở kiếp trước, không chỉ sẽ đồng ý ngay việc nhận con thừa tự, mà còn tận tâm tân sực dạy dỗ đứa con hoang này.

Thật đáng tiếc…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hiện tại, ta sẽ không dễ dàng theo ý bà bà.

Sắc mặt bà bà dần trở nên khó coi.

Những gì ta nói là hợp tình hợp lý, nếu trong tình huống bình thường, bà bà sẽ ngay lập tức đưa đứa con hoang đi.

Nhưng cả ta và bà bà đều biết, đứa con hoang mới chính là đại tôn tử hàng thật giá thật của bà bà.

Bà bà không thể nói lý do, chỉ có thể dùng thân phận bậc trưởng bối, ép buộc ta đồng ý nhận đứa con hoang làm đích tử của Duệ Vương.

Sau một hồi giằng co với bà bà, cuối cùng, Mục Viễn Sơn được ta lựa chọn từ trong tôn thất cùng với đứa con hoang, đều được nhận làm con thừa tự dưới tên của ta.

Mỗi bước mỗi xa

Không phải ta không thể từ chối loại bỏ đứa con hoang, mà trong lòng ta cũng có kế hoạch riêng của mình.

Khi Tần Thiển Âm muốn mượn thế lực của ta để nuôi nhi tử cho nàng ta, nàng ta nên nghĩ rằng việc đưa đứa con hoang vào tay ta là dễ, nhưng nàng ta muốn lấy đi thì lại rất khó.

Đứa con hoang này, chính là con tin tốt nhất để ta kiểm soát Tần Thiển Âm.

Đứa con hoang tên là Tần Minh Lý, để tránh nghi ngờ, đã theo họ của Tần Thiển Âm.

Sau khi bị bà bà ép buộc vào tên của ta, đứa con hoang chính thức được đổi tên thành Mục Minh Lý.

Khác với kiếp trước, đứa con hoang ở kiếp trước là đích tử duy nhất của Duệ Vương, không còn nghi ngờ gì nữa là Thế tử Duệ Vương.

Còn bây giờ, vì Mục Viễn Sơn lớn hơn đứa con hoang nửa tuổi, đứa con hoang chỉ có thể trở thành thứ tử.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com