Sau Khi Sống Lại, Ta Khiến Vương Gia Chết Giả Thành Thật

Chương 7



Bà bà dặn ta phải dạy dỗ đứa con hoang thật tốt, miệng ta đầy lời đồng ý, nhưng thực chất lại không thúc giục đứa con hoang học hành.

Nói ra cũng thật buồn cười, đứa con hoang nhận ra ta không ép buộc nó học bài, ngược lại còn cảm thấy ta đối xử tốt với nó.

Ta mạnh tay xoa xoa thái dương có hơi trướng của mình.

Khuôn mặt non nớt của đứa con hoang trước mặt dần dần trùng khớp với kiếp trước.

Ở kiếp trước, ta nhận ra đứa con hoang này có trí tuệ bình thường, không có thiên phú học tập, vì vậy ta đã tận tâm kiệt lực đốc thúc nó.

Ta dốc lòng dạy dỗ đứa con hoang học hành, không cho phép nó lười biếng nửa phần.

Nhưng đứa con hoang loàng dạ muông thú này, sau khi giúp Tần Thiển Âm đầu độc ta, đã nói gì chứ?

Nó nói ta không thích nó, nên mới đối xử với nó khắt khe như vậy.

Ta chỉ là lợi dụng danh nghĩa giúp nó học tốt, tìm mọi cách để dằn vặt tra tấn nó.

Ở kiếp trước, dưới sự ép buộc của ta, cuối cùng đến năm mười sáu tuổi, nó mới thi đỗ được danh hiệu đồng sinh.

Còn năm Duệ Vương dẫn Tần Thiển Âm về phủ, đứa con hoang cuối cùng cũng vừa đủ điểm để đạt công danh tú tài.

Ta thật sự rất tò mò, kiếp này ta buông lỏng không quản, đứa con hoang này sẽ học được thành tích gì?

Mỗi bước mỗi xa

Cuối tháng, phu tử ở trước mặt ta và bà bà, đã kiểm tra bài học hai vị thiếu gia của Vương phủ.

Mục Viễn Sơn dễ dàng đạt điểm tối đa, trong khi đứa con hoang thì ấp úng không nói nên lời, cuối cùng trả lời được một câu hỏi cũng là trả lời sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà bà không thể chấp nhận đứa tôn tử bảo bối quý giá của mình, lại thua một đứa con của chi thứ.

Bà bà bắt đầu trách móc đứa con hoang, rốt cuộc có học hành chăm chỉ hay không.

Đứa con hoang tự nhiên không dám nói ra sự tích vinh quang như trốn học, trộm gà bắt chim của mình.

Dưới tình thế cấp bách, đứa con hoang đã đổ lỗi cho phu tử, nói rằng phu tử thiên vị Mục Viễn Sơn, cho rằng Mục Viễn Sơn đã đỗ được công danh đồng sinh nên có thể đạt được thành tích tốt hơn, không muốn dạy dỗ cho nó, không phải nó không chăm chỉ học tập.

Phu tử nghe đứa con hoang nói vậy tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, lập tức định lấy thước đánh đứa con hoang.

Đứa con hoang sợ hãi đến mức phải núp sau lưng bà bà.

Bà bà ngăn phu tử lại, phu tử tức giận, nói rằng mình không học nghệ không tinh, không thể dạy dỗ được các tiểu thiếu gia của Vương phủ, muốn từ chức.

Bà bà cố gắng giữ phu tử lại, nhưng không có tác dụng.

Sau khi phu tử rời đi, sắc mặt bà bà rõ ràng trở nên khó coi hơn.

Ta nắm bắt thời cơ mở lời, tìm lý do cho đứa con hoang, "Trên đời này có rất nhiều người biết đọc sách, Vương phủ chúng ta có thể chi trả học phí cho phu tử, phu tử này không được, thì đổi một người khác là được. Dạy học cần phải phù hợp với từng người, Mục Minh Lý học không tốt, chắc chắn là vì chưa tìm đúng phu tử thích hợp."

Sau khi ta nói xong, sắc mặt bà bà cuối cùng cũng từ âm u chuyển sang quang đãng.

So với việc tin tưởng tôn tử bảo bối quý giá của mình không đủ thông minh, không chăm chỉ học tập, bà bà thà tin rằng là do vấn đề của người khác, mới khiến Mục Minh Lý học hành không tốt.

Vì vậy, từ khi thay vị phu tử đầu tiên, trong một thời gian dài sau đó, Vương phủ đã thay gần mười vị phu tử.

Mỗi phu tử khi ra đi đều để lại một câu, "Mục Minh Lý quá quắt không chịu nổi, khó dạy bảo."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com