Sau Khi Ta Chết, Phu Quân Tàn Bạo Của Ta Điên Cuồng Đồ Sát

Chương 11



Chủ tử không đem nàng ta bán đi đã là may, nào ngờ còn nuôi dưỡng nàng ta như báu vật, thật khiến người ta nghĩ mãi không thông.

 

Có người nói lén sau lưng:

 

"Tạ đại nhân e là thân thể không ổn, không thể sinh con, nay lại muốn có một đứa nối dõi, cho nên mới nuôi dưỡng thứ nữ nhân không sạch sẽ, dưỡng cả nàng lẫn hài tử của tên lưu dân kia."

 

Lời đồn ngày một lan xa, cuối cùng cũng lọt vào tai Lâm Niệm Dao.

 

Nàng ta thật sự tin là thật, bắt đầu an tâm mà hưởng thụ, lại bắt đầu đặt kỳ vọng vào đứa con trai này, coi đó là chỗ dựa sau này cho mình.

 

Tạ Chi Hành không gặp nàng ta, nhưng lại dặn dò người trong phủ, phàm nàng yêu cầu gì cũng phải đáp ứng.

 

Lâm Niệm Dao trải qua mười tháng vô cùng sung sướng, chẳng hề nhận ra, mình đang sống trong cảnh tượng giống hệt sau khi ta vừa gả vào phủ.

 

Chỉ khác là, trước cơn cuồng phong, luôn là một bầu không khí bình yên giả tạo trước cơn bão lớn.

 

Đến ngày Lâm Niệm Dao sinh nở, Tạ Chi Hành hiếm hoi lộ diện, xuất hiện tại viện của nàng.

 

Nàng khi ấy do mười tháng ăn uống đại bổ, tẩm bổ quá độ, thai nhi to lớn bất thường, sinh nở cực kỳ khó khăn.

 

Tiếng thét xé gan xé ruột vang vọng khắp viện, ra m.á.u quá nhiều, suýt nữa c.h.ế.t trên giường.

 

Cuối cùng cũng sinh được, nhưng chỉ là một thai nhi đã c.h.ế.t từ trong bụng mẹ.

 

Nàng ta không hề hay biết đứa bé đã chết, Tạ Chi Hành liền đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ để lại vài ám vệ trong phòng,

 

Sau đó sai người lôi nàng ta ra ngoài.

 

Lâm Niệm Dao toàn thân bê bết máu, mềm oặt như đống bùn, ngã rạp trên đất.

 

Nàng ta cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Chi Hành đứng giữa đàn chó dữ, khẽ mỉm cười nhìn nàng.

 

Dưới màn đêm u ám, hắn vận bạch y như tuyết, dung mạo tựa hoa ưu đàm nở rộ, đẹp đến rợn người.

 

Nhưng lời hắn nói ra, lại khiến người ta rợn tóc gáy:

 

"Đám chó này là bản quan mượn từ ngục thiên lao, ngươi thấy dễ thương chứ?"

 

"Chúng đều là loại ăn thịt người mà lớn lên, miệng rất kén ăn."

 

"Trong phủ chẳng có thứ gì thích hợp để nuôi chúng cả, chi bằng lấy ngươi hoặc thứ đó ra làm mồi đi."

 

Hắn cười, giọng nhẹ như gió:

 

"Yên tâm, chúng đã được huấn luyện kỹ càng, một lần chỉ cắn c.h.ế.t một con mồi mà thôi."

 

"Thứ đó", tất nhiên là chỉ hài nhi vừa sinh ra của nàng ta.

 

23

 

Trong ấn tượng xưa nay, hắn vẫn luôn là bậc quân tử ôn nhu, tốt tính.

 

Nhưng giờ phút này, hắn lại khiến người ta kinh hoàng đến phát sợ.

 

Mãi đến giờ, Lâm Niệm Dao mới nhận ra, Tạ Chi Hành chẳng qua chỉ là mỹ nhân rắn độc, ngoài đẹp đẽ ra thì bên trong toàn là độc dược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với bộ mặt thật của Tạ Chi Hành, kinh ngạc đến nỗi thần trí vẫn còn hoảng loạn.

 

Nhưng Tạ Chi Hành căn bản không cho nàng ta cơ hội để kịp suy nghĩ, lập tức thả chó ra tấn công.

 

Đứa bé vừa sinh nằm ngay cạnh tay nàng, nàng chỉ có hai lựa chọn:

 

Một là ôm chặt lấy nó, liều mạng che chở; Hai là ném nó vào miệng ác khuyển, giành lấy một đường sinh cơ cho bản thân.

 

Một đàn chó dữ lao tới, cắn xé tay chân nàng.

 

Lâm Niệm Dao sợ hãi đến nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa đau đớn vừa hoảng loạn bò trốn, theo bản năng đá đứa trẻ về phía bầy chó.

 

Sau khi hoàn hồn, nàng ta nhìn thấy đám chó dữ vây quanh hài nhi, liền gào khóc đến đứt gan đứt ruột.

 

Chiêu thức “bế cao ném mạnh” này, thật sự hữu hiệu vô cùng.

 

Mười tháng qua, Lâm Niệm Dao dần sinh ra hy vọng và tình cảm với đứa bé này.

 

Thế nhưng, ngay sau khi vượt cạn, với thân thể yếu ớt chưa kịp hồi phục, nàng ta lại tự tay đá đứa trẻ ấy vào nanh vuốt dã thú, tận mắt nhìn nó bị xé xác tan nát.

 

Nàng ta căn bản không biết, đứa trẻ kia vốn là một thai nhi đã c.h.ế.t từ trong bụng mẹ.

 

Một lần nữa, thể xác lẫn tinh thần bị đánh gục vượt ngưỡng chịu đựng, Lâm Niệm Dao sắp ngất xỉu, lại bị cưỡng ép rót một bát canh sâm, dùng nước đá tạt lên mặt, không cho nàng ngất đi.

 

Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, không được trốn tránh.

 

Không biết lúc nàng ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, có từng nhớ đến cảnh năm xưa của ta hay không.

 

24

 

Lâm Niệm Dao sắp phát điên rồi.

 

Sau khi khó sinh, lại bị nước lạnh dội người, thân thể chưa kịp điều dưỡng đã để lại bệnh căn.

 

Ngày ngày ám ảnh bởi ác mộng, mộng thấy hài nhi bị chó dữ xé xác, mộng thấy bào thai của ta từng bị nàng cho chó hoang ăn sống, mộng thấy ta c.h.ế.t cháy giữa biển lửa, mộng thấy từng oan hồn mà nàng ta hại chết, từng kẻ tìm nàng đòi mạng.

 

Nàng ta không hề biết, Tạ Chi Hành lén bỏ thứ thuốc khiến người ta dễ mộng mị vào cơm canh hàng ngày của nàng.

 

Nàng chỉ nghĩ mình bị quỷ ám, là báo ứng của những chuyện xấu nàng từng làm.

 

Làm quá nhiều chuyện ác, tự khắc lòng sinh quỷ dữ.

 

Gương mặt từng được xem là diễm lệ, chỉ sau một đêm, tiều tụy như lão thái bà, già đi cả chục tuổi, hốc hác thê lương.

 

Tạ Chi Hành vẫn thường xuyên cố ý kích thích nàng ta, lôi nàng vào căn mật thất đầy hũ gốm lớn.

 

Hắn cười nhàn nhạt, giọng ôn hòa như thường: "Đây đều là tình lang mà ngươi từng ân ái hàng đêm, còn nhớ được ai không?"

 

"Yên tâm, chẳng bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ đoàn tụ với bọn họ ở đây thôi."

 

Hồng Trần Vô Định

Trong căn phòng ẩm thấp, những kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t kia bị treo lơ lửng, tay chân thối rữa bốc mùi.

 

Cả căn phòng ngập tràn mùi m.á.u tanh và tử khí, không gian u tối, ẩm mốc, bọn họ vô thần vô sắc, lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lâm Niệm Dao.

 

Khung cảnh kinh hoàng đến rợn tóc gáy.