Trong ống kính máy quay, Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh giống như hai đứa trẻ hàng xóm kéo bè kéo lũ ra ngoài làm chuyện xấu, một người phụ trách phá dỡ, một người phụ trách quay đầu lại kiểm tra giường bệnh trong phòng, trông chừng xem có "Người" nào tới hay không.
Gỗ khô quá thì dễ nứt, ẩm quá thì dễ mục.
Nhậm Khâm Minh cứ tưởng khung cửa sổ này phơi gió phơi sương bao nhiêu ngày tháng như vậy, chắc sẽ rất giòn, nhưng có lẽ năm đó người ta đã xử lý bằng cách đặc biệt nào đó để chống phân hủy, chống mối mọt, lúc hắn sờ lên, thế mà còn rất cứng.
Chỉ là chỗ nối với khung cửa quả thực đã lỏng lẻo đi nhiều.
Nhậm Khâm Minh ban đầu chỉ định dỡ thanh dài bên trái ra thôi, nhưng không biết trong lòng căng thẳng thế nào, tay run một cái không để ý khống chế lực, toàn bộ khung của sổ hình chữ "Khẩu - 口" suýt chút nữa đã bị hắn dỡ cả xuống.
Trong nháy mắt, Nguyễn Tụng còn tưởng căn phòng này sắp bị Nhậm Khâm Minh phá sập, anh vô thức cúi thấp người, từ phía sau lưng ôm lấy eo hắn.
Hai người mặc đồ phòng hộ màu trắng cỡ lớn chen chúc chỗ cửa sổ dính mưa, Nhậm Khâm Minh thấy chắc phải dỡ tung cả khung cửa sổ ra nên chỉ có thể để Nguyễn Tụng núp sau lưng mình, nhấc khung của lên, chân đạp lên tường lấy đà, bạo lực dỡ cửa xuống.
Họ nhà chữ "Khẩu - 口" lập tức dọn ra ở riêng.
Nhậm Khâm Minh tự mình lấy một thanh nẹp của cửa, bên còn lại cũng dỡ ra cho Nguyễn Tụng.
Trong tay hai người vừa có đồ, tâm trạng lập tức thả lỏng hơn không ít, trên người có đồ phòng hộ, còn có thể dùng thanh gỗ tháo xuống từ cửa sổ gạt mớ rèm trắng ra từ xa, người cũng không cần lại gần.
[Tui muốn nói, đây là ví dụ thực tế của cái gọi là "Khoảng cách sinh ra cái đẹp", ha ha ha ha ha.]
Mà đã phá cửa sổ xong, gân mạch cả người dường như đều được khai thông, dòng suy nghĩ trong nháy mắt trở nên rõ ràng, tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành cọp giấy.
Nguyễn Tụng duỗi tay, bắt đầu từ cái giường được đặt ở góc trong cùng của phòng bệnh, cầm thanh gỗ nẹp cửa chọc chọc liên hồi, còn nhân thể lấy một lý do chính đáng, biện minh cho hành động của mình, phân tích với Nhậm Khâm Minh ở bên cạnh: "Thực ra bình tĩnh mà nghĩ kỹ lại, mấy thứ đồ này nhất định là do ekip chương trình mới sắp xếp vào."
Nhậm Khâm Minh bây giờ có công cụ trong tay, cũng không sợ hãi như vừa rồi nữa: "Đúng vậy, móc theo rèm với ga trải trường để thời gian lâu như vậy không thể nào vẫn sạch như thế được."
Để tiết kiệm thời gian, thực ra hắn có thể làm giống như Nguyễn Tụng, kiểm tra loạt giường phía đầu bên kia.
Nhưng rõ ràng là Nhậm Khâm Minh muốn mọc rễ luôn trên người Nguyễn Tụng, chỉ hận không kiếm được sợi dây nào buộc cả hai lại với nhau. Hai người cùng nhau hành động chỉ tốn mấy giây đã có thể "Lột da róc thịt" ⸺⸺ một cái giường, toàn bộ ga gối đệm chặm bên trên bị ném hết xuống đất, thực hiện hành vi khám xét như phá nhà, không bỏ xót bất cứ một ngóc ngách có thể giấu chìa khóa nào.
Từ lúc bọn họ quyết định phá cửa sổ, đến lúc kiểm tra hết tất cả giường bệnh trong phòng như gió cuốn mây tan rồi đi ra ngoài, vẫn không dùng hết một phút cuối cùng, cho nên không phải nghe hiệu ứng âm thanh đặc biệt.
Trở thành hình mẫu cho nhóm bắt đầu hành động trễ nhất, nhưng lại kết thúc sớm nhất.
Chờ hai người nói xong, đứng ở cửa phòng bệnh quay đầu lại xem, nơi trước mắt đã không còn dáng vẻ đáng sợ ban đầu nữa ⸺⸺ đâu đâu cũng bừa bộn, mành rèm chăn gối gần như bị bọn họ lục tung, san thành bình địa, đây chỉ còn là một phòng bệnh bình thường mà thôi.
Cái tinh túy trong việc dọa ma người khác, ngoại trừ "Sâu hút không nhìn thấy gì" thì đại khái cũng chỉ còn lại "Nửa kín nửa hở".
Để xây dựng bầu không khí kinh hoàng, ekip chương trình bố trí địa điểm chủ yếu là dùng hai phương pháp này.
Vì thế tiếp đó hai người cầm đèn pin, dùng phương phát tương tự, lần lượt lục soát mấy căn phòng bên cạnh.
Gần như chỉ cần dùng thanh gỗ "Quét sạch" chướng ngại vật thì người đi vào sẽ không thấy quá đáng sợ nữa, lật ngăn kéo, mở tủ kiểm tra cũng dễ dàng.
Trong lúc hai người bạo lực khám xét phòng bệnh, không chỉ có khán giả đang xem mà Diêm Tùng Hàng cũng đang nhìn theo.
Y ngồi sau màn hình theo dõi, nhìn tư thế lấy bạo chế bạo của hai người mà trố mắt há hốc mồm, rốt cuộc không thể không lấy bộ đàm ra.
Phòng phát sóng trực tiếp chia thêm một màn hình nhỏ nữa, giành cho Diêm Tùng Hàng đang báo đàm: "Mọi người chú ý, trong tay Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh có vũ khí hạng nặng, mọi người nhớ tránh xa, đừng chọc vào bọn họ, ekip chương trình không muốn phải trả tiền thuốc men cho mọi người đâu..."
Nhân viên chương trình đang ngồi xổm trong bệnh viện chờ đến lượt lên sân khấu lần lượt đánh dấu chấm hỏi: "?"
[... Ha ha ha ha ha ha!! Lên lớp một tí đổi lại là tính mạng bị đe dọa.]
[ Cho nên, quả nhiên là có người núp ở bên trong, đóng giả làm quỷ đúng không?]
[Thật là thần kỳ, ai mà ngờ được thầy Nguyễn với Chó cỏ lại trực tiếp biến thân thành Husky phá nhà chứ, chuẩn là BUG hình người, 23333.]
[Nhưng mà nói những thứ này đều được ekip chương trình bố trí gấp thì cũng đúng đó, tuy là đã cố gắng làm cũ đi rồi, nhưng quả thực vải vóc không thể trắng như vậy được, ga giường rồi chăn nêm sạch bong, cáng cứu thương bên chỗ Kỳ Kỳ cũng trắng nữa.]
[Oa, nếu đây là bố trí gấp thì hiệu suất làm việc của ekip chương trình cũng quá cao rồi, trong có một ngày mà có thể sắp xếp bố trí được nhiều như vậy, cho dù có máy bay trực thăng hỗ trợ xuống núi mua đồ thì cũng không đưa lên kịp á...]
[Chắc chắn không phải chở bằng trực thăng lên đâu, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được giường bệnh kiểu cũ thế kia thì cũng chỉ có thể mua giường mới, kiếm đâu ra mấy cái rỉ sét tróc sơn loang lổ thế kia chứ?]
[Nhưng cứ coi như đây là do chương trình sắp xếp thì cũng quá đỉnh, quá giống thật rồi, Tạ Lĩnh Hy thực sự quá điên cuồng, anh ta không sợ chút nào sao... Chó con ôm chân.jpg]
So sánh với những người khác, Tạ Lĩnh Hy gặp cánh cửa nào là mở cánh cửa đó, gặp rèm vén rèm, gặp giường ngủ thì nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng kể cả gầm giường cũng không bỏ sót, từ đầu đến cuối đều một bộ anh giai mạnh mẽ, không biết chữ "Sợ" viết thế nào.
Trong đầu dường như thiếu mất mấy dây thần kinh, rất cẩn thận mà kiểm tra từng tầng một, thậm chí nhà vệ sinh ở cuối hành lang mỗi tầng y cũng không bỏ sót.
Mọi người nhìn y cứ thế xông thẳng vào các phòng thì như có khí lạnh từ dưới lòng bàn chân lùa lên, da gà da vịt không biết đã rớt bao nhiêu lớp.
Đạo diễn còn cực kỳ xấu tính, chuyển ống kính máy quay trong phòng phát sóng của Tạ Lĩnh Hy thành góc nhìn chủ quan của y, được ghi lại bằng camera mini gắn gần mặt nạ của bộ quần áo phòng hộ, khán giả xem mà giống như đang tự mình trực tiếp đi kiểm tra nhà vệ sinh.
Khán giả khu bình luận nháy mắt có cảm giác như mình đang có mặt tại hiện trường, người nào người nấy đều không tự chủ được ngả người về phía sau, muốn kéo giãn khoảng cách của mình với màn hình phát trực tiếp.
Tạ Lĩnh Hy là người đầu tiên tìm được chìa khóa.
Vị trí giấu chìa khóa giống hệt như những gì Diêm Tùng Hàng đã nhắc trước đó, nó được đặt ở trên sàn nhà vệ sinh trong buồng ngăn cuối cùng trên tầng ba.
Tạ Lĩnh Hy trông có vẻ như chưa đã thèm, khom lưng nhặt chiếc chìa khóa dưới sàn lên, bình luận: "Thực ra muốn giấu chìa khóa trong nhà vệ sinh thì cũng được, nhưng phải giấu một nửa, che một nửa, chìa khóa đúng lúc kẹt ở giữa tấm vách chia phòng, từ mỗi gian đều chỉ nhìn thấy một nửa, như vậy lúc nhặt lên, người ta sẽ không nhịn được mà tưởng tượng ra, bên kia khe hở có cái gì đó đang giữ nửa chìa còn lại, thì sẽ càng đáng sợ hơn."
[?????]
Khu bình luận chỉ vừa mới tưởng tượng ra cảnh đó thì đã không chịu được nữa.
[Chơi, vẫn là anh biết cách chơi nhất. Hóa ra anh lại là người như vậy sao, Tạ Lĩnh Hy??]
[Mới qua một có nửa thời gian mà anh Hy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, hơn nữa tòa nhà này có tộng cộng ba bầng, một mình anh Hy đã tìm hết nửa trên luôn rồi...]
[Thầy Nguyễn với Chó cỏ bên kia miễn cưỡng xem như là dùng đạo cụ để gian lận, Tạ Lĩnh Hy lại tay không chấp hết, trực tiếp dùng hình người công phá qua ải, vỗ tay.jpg]
[Nói đến mới nhớ, hình như anh Hy chưa bao giờ đóng phim kinh dị nhỉ, trước đây cũng chỉ toàn nhận phim chính kịch, cảm giác sau này có thể suy xét một chút đến dòng phim kinh dị á!]
[Nếu là phim kinh dị, tôi thấy không chỉ có mỗi diễn viên có thể cân nhắc không đâu, còn có thể suy xét bổ nhiệm đạo diễn luôn đó, ôm quyền.jpg x3]
...
Sau khi tìm được chìa khóa, người đầu tiên nghĩ đến chuyện có thể gọi điện thoại liên lạc với những người khác cũng là Tạ Lĩnh Hy.
Y trực tiếp kéo tất cả sáu người còn lại đang có mặt trong bệnh viện vào nhóm chat, gửi qua một tin nhắn âm thanh.
Trong nhóm, Nguyễn Tụng với Nhậm Khâm Minh đang vội phá nhà là hai người nhận tin nhanh nhất, chỉ dăm ba câu đã đối chiếu và xác nhận ví trí của đôi bên với Tạ Lĩnh Hy, cũng thông báo lại hết những chỗ trong bệnh viện mà họ đã kiểm tra qua.
Sau đó đến Tần Tư Gia, Trịnh Thanh, Khương Kỳ Kỳ và Lương Nghệ.
Mới ban nãy bốn người đồng thời không nhận điện thoại là vì trong lúc tìm kiếm, hai đội gặp được nhau, điện thoại thì đều để chế độ im lặng, cho nên mãi đến lúc Lương Nghệ mở máy lên xem thời gian mới phát hiện có tin nhắn trong nhóm.
Tạ Lĩnh Hy thấy bọn họ tìm được chìa khóa trong thời gian ngắn như vậy thì không khỏi kinh ngạc.
Vậy là bên ngoài bây giờ chỉ còn hai chiếc chìa khóa là còn chưa tìm ra.
Vì ngoài những vật dụng cần thiết ra, ekip chương trình còn phát cho họ một sơ đồ kết cấu của bệnh viện.
Bày người trao đổi bằng tin nhắn âm thanh trên nhóm Wechat, dùng phương pháp loại trừ gạch gạch xóa xóa trên sơ đồ một hồi, loại trừ cả mấy chỗ rải rác bị lọt lưới ra, phần còn lại hầu hết đều nằm trên tầng.
Trước đó Tạ Lĩnh Hy đã kiểm tra hành lang bên tay trái, bây giờ chỉ còn phía bên phải, đều là mấy nơi tương đối phức tạp, khó kiểm tra như phòng giải phẫu ngoại khoa và phòng thiết bị y tế.
Tạ Lĩnh Hy xung phong nhận việc, nói mình đã tìm được chìa khóa rồi nên có thể hỗ trợ bọn họ.
Nhóm bốn người đã tập trung đông đủ thấy để y làm một mình như vậy đương nhiên cũng ngại, vì thế bọn họ bèn chia ra, phân mấy chỗ dưỡi tầng một còn chưa kiểm tra cho Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh, còn họ sẽ cùng lên tầng.
Nói chuyện như thế một hồi, mọi người vốn cảm thấy mở nhóm chat gửi tin nhắn âm thanh trao đổi như vậy cũng rất tốt, còn có thể tiếp thêm dũng khí cho nhau.
Nhưng Tạ Linh Hy bên kia có lẽ do tín hiệu không được tốt, nói chuyện cứ đứt quãng lúc được lúc mất, cuối cùng không biết sao mà lại giải tán nhóm chat, tin nhắn âm thanh cũng không gửi nữa.
Điều này khiến mọi người cảm thấy vô cùng lo lắng, vừa chuẩn bị gọi điện thoại cho y, sáu người lại phát hiện mình được Tạ Lĩnh Hy kéo trở lại nhóm chat, trong nhóm còn có cả tin nhắn giải thích của Tạ Lĩnh Hy.
[Tạ Lĩnh Hy: Tôi ở trên tầng, tín hiệu không tốt lắm, vừa rồi điện thoại mất sóng, không cần thận bấm nhầm vào nút giải tán nhóm, chắc cũng không gửi tin nhắn âm thanh được đâu, tôi chờ bốn người tới vậy, giờ tôi đang ở lối đi phía bên tay phải của cầu thang tầng hai chờ mọi người, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.]
Tần Tư Gia và Khương Kỳ Kỳ chỉ ước gì nhiệm vụ xong nhanh một chút, xong sớm về sớm, không chút nghi ngờ nhắn tin trả lời Tạ Linh Hy trong nhóm rồi lập tức đi lên.
...
Chuyện tới đây, thoạt nhìn tất thảy đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Nguyễn Tụng lại cứ nghĩ đến cái câu cuối cùng Diêm Tùng Hàng dặn bọn họ lúc bọn họ xuống xe bên ngoài, "Cẩn thận có quỷ".
"Theo lý, nếu có NPC người thật, vậy nhất định ban nãy lúc gửi tin nhắn âm thanh mọi người sẽ nhắc đến, lúc này cũng nên gặp được rồi mới phải..." Nguyễn Tụng lơ đãng nói thầm.
Vừa rồi trong lúc anh và Nhậm Khâm Minh tìm kiếm, hai người đã lên mạng tra Baidu, phân tích mọi khả năng, gần như đã xách định thiết lập ekip chương trình xây dựng cho bệnh viện này là thật giả lẫn lộn, nửa nọ nửa kia.
Phần thật là nơi này đúng thật từng là một bệnh viện tôn giáo, nhưng phần giả là tất cả cảnh tượng được bố trí ở đây, tỷ như người nước ngoài đến đây xây dựng bệnh viện này để truyền giáo, đây là phần thật, còn phần giả chính là bệnh đậu mùa, ở đây căn bản không xảy ra dịch bệnh, khiến bệnh viện bị bỏ hoang,
Cái gì mà bệnh truyền nhiễm lây lan nhanh, còn có cái gì mà giới thiệu bối cảnh, từ đầu đến cuối đều là Diêm Tùng Hàng cũng tổ đạo diễn vẽ ra hết, nói bừa để tạo bầu không khí cho nhiệm vụ.
Đúng như những gì Tạ Lĩnh Hy đã nói trước đó về nhà ma với chạy trốn khỏi mật thất kinh dị.
"Nói không chừng, có "Quỷ" cũng là do đạo diễn Diêm nói bậy nói bạ, cố ý khiến chúng ta hoảng sợ." Nhậm Khâm Minh nói khẽ, tiện tay dùng thanh gỗ kia đẩy cửa căn phòng cuối cùng được phân cho họ kiểm tra.
Chân còn chưa kịp bước vào, đã bị một "Thứ" không biết là thứ gì từ bên trong hấp tấp lao ra đụng trúng.
Trên mặt nhân viên chương trình kia bị chuyên gia hóa trang bôi quét vẽ đầy sẹo, nốt này tiếp nốt kia, tất cả đều là sẹo rỗ trông ghê người.
Trên người y mặc một bồ đồ ngủ liền thân màu trắng kiểu châu Âu từ thế kỷ trước, hoàn toàn chính là kiểu một mảnh vải tròng lên người, khuôn mặt tái nhợt như người chết của y càng lúc càng tới gần Nhậm Khâm Minh, bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hai người nhất thời đều bị dọa giật cả mình.
Sau đó loáng một cái, một nhân viên chương trình khác mặc đồ phòng hộ cũng im hơi lặng tiếng xuất hiện bệnh cạnh Nguyễn Tụng.
Xem ra quá nửa là có một chiếc chìa khóa được giấu trong căn phòng này, chỉ là địa điểm tạm thời phải thay đổi, điều chỉnh lại, lại đúng lúc bị họ bắt gặp.
Thấy trong tay hai người vẫn cầm lăm lăm thanh gỗ, nhân viên chương trình lại sớm được cảnh báo là không nên chọc vào bọn họ, vốn đã định đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, trực tiếp giao nộp chiếc chìa khóa mình đang giữ.
Nhưng Nhậm Khâm Minh bất thình linh bị một gương mặt như vậy dán lại gần, thần kinh vốn đang căng thẳng lập tức kéo còi báo động, "Người mặt rỗ" này lại còn ở ngay trước mắt hắn, làm động tác lấy thứ gì trong người ra.
Gần như ngay giây đầu tiên khi đối phương có động tác, thân thể Nhậm Khâm đã phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, nhìn cũng chưa kịp nhìn kỹ đã lia thanh gỗ trong tay đi, quay người vác thanh niên mặc đồ phòng hộ trắng sau lưng mình lên, chạy thục mạng.
Trong lúc đó, "Nguyễn Tụng" không biết là do bị hắn khiêng không thoải mái hay là như thế nào, sau mấy giây sứng sờ ngắn ngủi thì không ngừng vỗ vỗ lưng hắn.
Mà Nhậm Khâm Minh hoàn toàn không dám dừng lại, chạy thẳng một mạch, chỉ hận không thể cách xa chỗ kia hai dặm, mãi đến tận khi hắn cảm thấy an toàn mới thả người trên vai xuống.
Sau đó chờ hắn cố gắng lấy lại nhịp thở, bình tĩnh nhìn lại, người đằng sau mặt nạ phòng hộ thế mà không phải là Nguyễn Tụng!
Nhân viên chương trình chỉ nhận nhiệm vụ đến điều chỉnh lại vị trí giấu chìa khóa thôi, không hiểu sao lại bị vác lên chạy như điên, dạ dày lộn tùng phèo chỉ thấy muốn ói.
Nhậm Khâm Minh: "???"
Ngoài cửa phòng...
Nguyễn Tụng và "Người mặt rỗ" trơ mắt nhìn Nhậm Khâm Minh hốt hoảng không lựa "Người, vác nhầm đối tượng chạy mất: "..."
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng: Thôi, chó nhát gan chính là như vậy đó, mọi người thông cảm.