Những dãy núi vô tận, những đám mây mềm mại và những loại địa y màu cam đều đặn bao phủ trong ánh sáng.
Không khí xung quanh nhà gỗ bỗng chốc trở nên yên ắng, sự khô nóng và yên tĩnh vô hình chung khiến con người ta cảm thấy áp lực.
Hai ngày dong dỏng đường núi khiến mắt cá chân của Tần Diệc Đàm sưng đau, cậu ta hóa đau đớn thành tức giận, phẫn nộ quát: “Vậy anh có gì có thể nói cho chúng tôi biết!?”
NPC mặt không đổi sắc: “Không thể tiết lộ.”
Tần Diệc Đàm: “……” Mẹ nó.
【 Ha ha ha ha tất cả đều đứng hình rồi. 】
Lục Dạng vừa lật tạp chí, vừa suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ánh mắt cô xoay chuyển, đôi môi nhếch lên nụ cười lịch sự: “Ngài NPC, anh có gì muốn hỏi bọn tôi không?”
NPC chấn động: “Sao ngươi biết ta sẽ hỏi các ngươi?”
Lục Dạng: “Đoán.”
Cô hơi chớp mi, giọng nói không khác bình thường là bao, nhưng giờ phút này lại mang theo chút nghịch ngợm.
Đây là cảm nghĩa của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
Mà NPC lại thấy bản thân như biến thành cún, vui vẻ tiếp lấy chiếc đĩa mà Lục Dạng ném tới.
NPC đột nhiên nhớ tới người chơi may mắn mà mình gặp ở nơi làm việc trước đó, bèn hỏi thăm: “Cá Koi?”
Lục Minh Tự hoảng hốt vô cùng, tiếp lời: “Cá chép đỏ, cá chép xanh và lừa.”
NPC: “Cái gì cá? Cái gì xanh cơ?”
“Không phải anh định hỏi vấn đề gì đó à, tôi đang trả lời vấn đề của anh đó.” Lục Minh Tự đắc ý nhướng mày, “Thế nào, có phải cảm thấy đáp án này rất hoàn hảo không?”
NPC: “……”
Anh ta tới đây để học khóa ngữ văn chắc, sao lại nhiều từ khó phát âm như thế.
【 Lục Minh Tự được xưng là bình hoa di động cũng không phải không có khả năng, lỗ tai anh ấy đẹp chứ không xài được, hay có cái kiểu cắt câu lấy nghĩa. 】
【 Đột nhiên nhớ tới, lần trước khi có thành tích thi cử, tôi ở trên xe buýt kích động quá đã nói: “Lên hạng rồi, tôi lên rồi lên rồi!” Còn chưa vui được bao lâu, anh trai đằng trước đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Ở đây có người muốn sinh! Mau gọi xe cứu thương!” 】(*)
(*) Lên 升 - Sinh 生 đồng âm
Lục Dạng cười cong khóe mắt, khen: “Anh ơi, phát âm của anh rõ quá.”
Lục Minh Tự ánh mắt sáng bừng, “Anh còn biết vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu, nói tên các món ăn cơ, về sau anh sẽ từ từ biểu diễn cho em xem.”
Lục Dạng: “Vâng.”
【 Lục Minh Tự sao lại nhiều kỹ năng hài hước như vậy, có chắc là cậu ta học âm nhạc chuyên nghiệp không, hay là tướng thanh chuyên nghiệp thế? 】
Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê tìm quanh bốn phía nhà gỗ, hy vọng phát hiện được manh mối mới.
Tần Diệc Đàm đi một bước cả người nhức mỏi, không thèm để ý xung quanh mà cởi giày ra, ngồi liệt dưới đất. Ôn Tiên đứng lặng ở một bên, hái được phiến lá to bằng bàn tay, lấy nó quạt gió cho đỡ chán.
Khiến NPC bị bỏ ở một bên hoài nghi nhân sinh.
Các khách mời đều đang làm việc của mình, cuối cùng kịch bản còn đi được bình thường nữa không?!
Nói chuyện phiếm với Lục Minh Tự vài câu, Lục Dạng xoay người, nhìn về phía NPC, “Ngài tiếp tục đi.”
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
NPC vui vẻ vô cùng, tặng cho cô một ánh mắt cảm kích.
【NPC có biết thiết lập của anh ấy sụp đổ rồi không? Lạnh lùng đâu? Bay đi bay đi, sự lạnh lùng của anh ấy cũng bay theo chiều gió rồi ~】
NPC nắm tay, đặt dưới môi ho khụ khụ ba tiếng, trịnh trọng nói: “Ta hỏi các ngươi vài vấn đề, nếu như các câu trả lời làm ta vừa lòng, ta có thể cho các ngươi một vài manh mối.”
Chu Mạt Lê nghiêng người, nhìn về phía NPC, “Tổng cộng có bao nhiêu vấn đề, mọi người có thể trả lời mọi vấn đề không?”
NPC: “Ba vấn đề, mỗi đội một vấn đề, nếu như hai người một đội có thể trả lời khiến ta đều vừa lòng, vậy thì ta sẽ giúp đội đó gỡ bỏ hai điều khó khăn.”
Lâm Tân Mông: “Ý của anh là, nếu câu trả lời của chúng tôi đều không khiến anh hài lòng, chúng tôi đều không thể hỏi anh vấn đề gì khác?”
NPC: “Đúng vậy.”
【 Há há há, bị tổ tiết mục chỉnh rồi! 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
【 Phân đoạn này không phải là muốn cho liên minh sáu người bọn họ sụp đổ à? Nếu như có người muốn bỏ xa điểm số, vậy tất nhiên không thể nào nói manh mối cho những người khác rồi. 】
Nghe vậy, Tần Diệc Đàm như hồi quang phản chiếu mà đứng dậy. Cậu ta nhảy nhót đi đến gần NPC, tuy nhiên chân không đứng vững, khi mọi người còn đang nhìn chăm chú, và camera có độ phân giải cao chiếu tới, cậu ta chúi người ngã chống tay xuống đất.
NPC kinh ngạc đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn Tần Diệc Đàm đang nằm trước mặt, lắp bắp nói: “Cậu ba Tần, ngài hành đại lễ với ta như vậy, ta cũng không thể trực tiếp nói đáp án cho ngài đâu!”
“……Tôi không có hành lễ với anh!”
Tần Diệc Đàm cắn chặt răng, vô cùng xấu hổ.
NPC lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
May là không phải lời chúc sớm, không thì anh ta phải thắp hương trước rồi.
Chờ Tần Diệc Đàm dùng tốc độ ốc sên đứng lên xong, NPC mới tiến vào nhân vật, đầu tiên anh ta nhìn về phía đội của Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm.
“Nếu các ngươi có thể cùng bất kỳ một người nào trên thế giới này sống ở trên đảo hoang một tháng, các ngươi sẽ chọn ai?”
Tần Diệc Đàm vò đầu, dùng biểu cảm bản thân tự cho là đẹp trai nhất nói với máy quay:
“Tôi sẽ chọn người xinh đẹp nhất, lương thiện nhất, đáng yêu nhất trên thế giới, liệu người đó có thể là em ở trước màn hình không?”
Ôn Tiên âm thầm trợn tròn mắt: “Tôi muốn chọn người vệ sinh, bởi vì tôi muốn nôn ngay bây giờ.”
Tần Diệc Đàm dừng tay: “?”
NPC nhìn về phía Ôn Tiên, nói: “Đáp án của cô rất hay, ta rất thích, nhưng mà người vệ sinh hình như không có tác dụng gì cả, tạm thời ta cho đáp án của cô 5 điểm.”
【Hành vi của NPC giống như mấy thằng tra nam ấy, ngoài miệng nói bạn đẹp, muốn ngủ với bạn, sau lưng lại cho bạn 1,2,3,4 sao. 】
【 Có khác gì thầy giáo khen bạn viết văn hay như tiên, trở tay cái lại đánh điểm B-, nói là sợ bạn quá kiêu ngạo……】
【 Là fan lâu năm của Tần Diệc Đàm, tôi muốn nói, trả lời rất hay, lần sau không cần trả lời nữa. 】
NPC nhìn qua phía Tần Diệc Đàm, khen ngợi: “Đáp án của cậu tuy đơn giản, nhưng rất có sức tưởng tượng, ta cho 8 điểm.”
Tần Diệc Đàm không giấu được vẻ mừng như điên.
8 điểm! 8 điểm! 8 điểm!
【 Hay là vị NPC chính là người đàn ông dầu mỡ ăn dầu mà lớn trong truyền thuyết? Đụng tới chút dầu là cả người sôi trào, nhảy lên nhảy xuống. 】
【 Đánh giá rác rưởi này rác thật đó…… Cái quỷ gì không biết, thế mà cũng cho 8 điểm. 】
Bỗng nhiên, Lâm Tân Mông hỏi một vấn đề: “Bao nhiêu điểm thì mới có thể hỏi anh?”
NPC: “6 điểm.”
Tần Diệc Đàm vô cùng đắc ý nhìn Ôn Tiên.
Ôn Tiên: “……” Nhìn nữa là nôn đó.
NPC đổi sang hỏi Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê, “Nếu ngày mai là tận thế, hôm nay các ngươi muốn làm gì nhất?”
Chu Mạt Lê: “Biểu diễn tác phẩm của đạo diễn Thẩm Hướng Trật.”
Lâm Tân Mông nhìn Chu Mạt Lê một cái, khẽ cắn môi dưới: “Tôi cũng vậy.”
NPC: “Hai vị đều rất kính nghiệp, ta cho 8 điểm.”
Lâm Tân Mông kích động thiếu điều nhảy dựng lên: “Thật tốt quá!”
Chu Mạt Lê kìm nén mà gật đầu, “Cảm ơn.”
Hình ảnh chuyển sang Lục Dạng và Lục Minh Tự, phong cách khác biệt hẳn.
Lục Minh Tự vô cùng nhàm chán, bắt đầu xem bói chỉ tay cho Lục Dạng, hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay Lục Dạng, ra dáng ra hình mà phân tích:
“Cô có một người anh trai, anh cô cao 1m85, diện mạo anh tuấn đẹp trai, có tám múi cơ bụng, là người mà cô cảm thấy đẹp trai nhất thế giới. Tôi nói có đúng không?”
Mọi người: “……?”
【 Lục Minh Tự anh mấy tuổi rồi hả, ở trước mặt bàn dân thiên hạ cả nước mà lại đi lừa em gái, còn thừa cơ khen bản thân, mặt anh sắp rơi hết xuống đất rồi đó, mau nhặt lên đi! 】