Lời hắn nói không khỏi khiến Lục Dạng nhớ tới một lần ốm nặng hồi còn nhỏ, cô cần phải nằm viện mấy ngày.
Lục Minh Tự canh giữ bên giường bệnh, mở lòng bàn tay cô ra, vừa lau nước mắt, vừa dùng cái giọng non nớt khóc sướt mướt:
“Trên sách nói đây là đường sinh mệnh, của Dạng Dạng dài như này, nhất định có thể sống lâu hơn anh, nhưng mà tại sao Dạng Dạng lại phải vào bệnh viện, hu hu hu mấy thứ trên sách đều là lừa con nít! Người lớn lừa trẻ con! Mau trả em gái cho tôi!”
Khi đó cô híp hết mắt vào, chỉ muốn ngủ, nên không thèm mở mắt ra. Bây giờ nhớ lại, đột nhiên cảm thấy anh trai nhà mình từ nhỏ đã có khiếu hài hước.
Lục Minh Tự tràn đầy mong đợi, dò hỏi: “Anh nói đúng không?”
Tiếng khóc thảm thiết trong trí nhớ vẫn còn hiện rõ, Lục Dạng nhếch môi cười, tâm trạng khá tốt nên không phản bác: “Không khác là bao.”
Anh trai tôi mãi mãi trẻ con, mãi mãi buồn cười.
Lục Minh Tự không coi ai ra gì tiếp tục nói: “Biệt danh của anh là Con người toàn năng.”
【 Anh ta nói nhiều đến nghiện rồi à! 】
【 Hồi trước không phải có người nói Lục Minh Tự trong lòng đen tối, Tần Diệc Đàm là bề ngoài đen tối sao? Bây giờ tôi cảm thấy lòng Lục Minh Tự còn trắng hơn cái mặt anh ấy nữa, hoàn toàn không giấu được cái gì, mấy người xem gương mặt của anh ấy kìa, sự đắc ý sắp tràn ra ba vòng trái đất rồi! 】
NPC nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng ngạc nhiên.
Excuse me?
Vẫn còn người sống sờ sờ ở đây nè? Hai anh em các người quấy phá chỗ này thì cũng không cần đem tướng thanh vào diễn cùng chứ?
Lục Dạng di chuyển nhẹ, ngẩng đầu lên nói với NPC: “Ngài tiếp tục đi.”
NPC một lần nữa dành cho Lục Dạng một ánh mắt biết ơn.
Anh ta không dám tùy tiện xen vào chuyện của Lục Minh Tự, dù sao mọi người đều biết Lục Minh Tự rất thẳng thắn.
Cho dù có đang quay chương trình hay không, Lục Minh Tự đều nói thẳng không kiêng dè ai.
NPC nhẫn nhịn, tiếp tục bày ra thái độ ngạo mạn, khi tầm mắt xẹt qua Lục Minh Tự, lại khiếp sợ mà dè chừng một chút.
“Nếu như có hai cái nút ở trước mặt hai người, một cái biểu thị rằng các người có thể nhận được 650 vạn, một cái khác biểu thị các người thi đại học sẽ được 650 điểm. Hai người sẽ lựa chọn ấn cái nút nào, vì sao?”
Lục Minh Tự thẳng thắn nói: “Sao anh có thể hỏi như vậy? Tri thức không thể dùng tiền để mua được, tri thức tạo ra sự giàu có, thực hiện giá trị nhân sinh.”
NPC trực tiếp xin lỗi: “Rất xin lỗi.”
“Không có gì.” Lục Minh Tự tiếp lời, “Chúng tôi chọn 650 vạn, tất cả đều cho Dạng Dạng.”
【 Lục Minh Tự: Mấy người quá nông cạn, thế mà lại dùng tiền tài để ước lượng tri thức, tôi lựa chọn tiền tài! Không sai, tôi chính là người nông cạn đó. 】
Một sự thay đổi không kịp phòng ngừa, khiến NPC sửng sốt một lúc mới có thể bình tĩnh, anh ta hỏi: “…… Lý do là gì?”
Lục Minh Tự: “Bởi vì tôi thi trường âm nhạc không cần 650 điểm, tiền đưa tới cửa và điểm cao vô dụng, tất nhiên là chọn tiền từ trên trời rơi xuống rồi.”
NPC: “……”
Cái lý do này, anh ta không phản bác được.
【 Tôi nhớ không lầm, Lục Minh Tự thi được 601 điểm, thủ khoa chuyên ngành đầu vào của trường âm nhạc. Với cậu ấy mà nói, 601 cũng không khác 650 là bao, dù sao đều là hạng nhất. 】
NPC nhìn về phía Lục Dạng, “Còn cô thì sao?”
Lục Dạng chưa kịp mở miệng, Lục Minh Tự đã vui vẻ trả lời: “650 điểm đối với Dạng Dạng mà nói là quá ít.”
NPC nghẹn họng trân trối nhìn: “Như vậy mà vẫn thiếu à?”
Tổ kế hoạch lúc đầu còn định lấy câu 600 điểm và 600 vạn, nhưng để cách điệu cho chương trình, nên nâng lên thành 650 điểm và 650 vạn.
Lục Dạng ngả ngớn, chớp chớp mắt, nói: “Anh tôi nói không sai.”
NPC cho rằng Lục Dạng sẽ khiêm tốn phủ nhận: “???”
Hai anh em nhà mấy người sao hay có mấy cái kỳ diệu vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
【 Mọi người ơi, tôi vừa đi tra rồi, thủ khoa của cuộc thi đại học năm ấy là từ trường cấp ba của Lục Dạng và Lâm Tân Mông mà ra, sau đó vị Thủ khoa đó trúng tuyển vào Chương trình Bách Tài của Đại học Y…… Mọi người phải biết rằng Chương trình Bách Tài của Đại học Y khó không khác gì trở thành giáo sư của trường Ivy League. 】
【 Trường cấp ba đúng rồi, Đại học Y cũng đúng nốt, hơn nữa trước đây Lâm Tân Mông còn nói Thủ khoa của kỳ thi đại học là bạn tốt của cô ta. Vãi chưởng, không phải Lục Dạng chính là vị đại lão rồng không thấy đầu không thấy đuôi đó chứ? 】
【 Cục mật báo của trẫm đâu, mau lập tức đi điều tra nhanh lên, trẫm ra lệnh các ngươi ngày mai vào triều sớm phải đem quan hệ giữa vị đại lão và Lục Dạng bới tung hết lên, bẩm báo cho trẫm! 】
NPC bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp, đầu óc như đóng băng một chỗ, không nghĩ ra lỗi gì để cho bọn họ điểm thấp.
Cuối cùng, anh ta ậm ừ nói: “Đáp án của hai ngươi, nói có sách mách có chứng, ta…… ta cho các ngươi 10 điểm.”
Lục Dạng: “Cảm ơn.”
Lâm Tân Mông trố mắt, trong lòng tràn ngập sự ghen ghét.
Đáp án ngạo mạn như vậy mà được cho 10 điểm, nếu là cô ta nhiều nhất chỉ cho 2 điểm!
Không, cho 1 điểm, điểm chép đề!
NPC ở trong lòng giãy giụa mấy lần, hồn phách mới từ nơi cách xa vạn dặm trở về.
Hôm nay quả là một ngày kỳ lạ và khó khăn, không…… mới chỉ vài giờ ngắn ngủn thôi.
Tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, NPC cố gắng khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng tất cả đều sụp đổ.
Ánh mắt vốn không mấy thân thiện giờ đây trở nên cung kính, “Các ngươi có thể hỏi ta điều mà các ngươi muốn.”
Chu Mạt Lê vẫn hỏi vấn đề nghi hoặc lúc trước: “7330 là số trên tấm biển gỗ, vậy 0337 là gì?”
NPC: “0337 và 7330 là ngược lại của nhau, nhắc nhở chúng ta thử thay đổi góc độ xem có phát hiện gì mới không.”
Lâm Tân Mông hai mắt sáng lấp lánh, trực tiếp hỏi: “Nhiệm vụ 3 là gì?”
NPC nghiêm mặt nói: “Tham lam khiến người ta lùi bước, đề nghị cô đi từng bước một.”
Mới có một câu mà cô ta đã hỏi nhiệm vụ 3 là gì, trông có khác gì Aladin nói với thần đèn cho hắn 20 nguyện vọng không.
Lâm Tân Mông nghẹn họng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cẩn thận hỏi: “Tôi muốn biết 73 ngoại trừ 7330 ra, còn có nghĩa gì không. Câu hỏi này hợp lệ chứ?”
Lúc này sắc mặt NPC mới tốt hơn một chút, anh ta dùng giọng điệu nguy hiểm nói: “73 có thể giải ra xem, ý nghĩa cụ thể xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.”
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt?
Khi NPC chuyển hướng đến chỗ Tần Diệc Đàm, cậu ta đang vò đầu bứt tai.
Không thể trực tiếp hỏi nhiệm vụ 3, vậy phải hỏi cái gì? Cậu ta hoàn toàn không biết.
Tần Diệc Đàm chỉ về phía Lục Dạng và Lục Minh Tự, “Anh trả lời vấn đề của bọn họ trước, hỏi lại tôi sau.”
NPC: “Vâng.”
Lục Minh Tự nói nhỏ với Lục Dạng: “Dạng ơi, muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, câu hỏi của anh, em tiện thì giúp anh hỏi luôn nhé.”
Lục Dạng gật đầu: “Vâng.”
NPC nhìn cô cười tươi như hoa, trong lòng bỗng nảy lên một dự cảm không tốt, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân ghìm nó xuống.
“Hỏi đi.”
Lục Dạng chớp chớp mi, tỉ mỉ kể: “Nghĩa của 73 có rất nhiều, thứ nhất, 73 là số nguyên tố thứ 21, không cần đi sâu vào chi tiết, nếu chỉ cần thay thế 2130, thì sẽ được số biển gỗ là 7330.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Thứ hai, 73 chia thành 7 và 3, 7:3 là tỉ lệ phân bố biển và đất liền. Thứ ba, 7 là đại dương, đại diện cho nhiệm vụ 7 trước đó ở đại dương, mà 3 là lục địa, đại diện cho nhiệm vụ 3 hiện tại.”
NPC cả người cứng đờ.
Nói nhanh quá, chậm một chút!
Chờ NPC tiêu hóa xong, Lục Dạng lại mở miệng lần nữa: “Tôi muốn hỏi là, nếu như chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ 7, cũng không tìm thấy nhiệm vụ 7 và nhiệm vụ 3 để tạo thành con số 73. Mấy người còn có lời nhắc nhở nào khác không?”
NPC hoảng sợ bất an, ậm à ậm ừ nói: “…… Cái này, ta……”