Khi Triệu Ngôn Thuật đang xử lý ngôn luận trên mạng, đột nhiên phát hiện một topic:
Nghe nói Giang Nghiễn Chu tham dự《 Sinh tồn nơi hoang dã 》, mặt ngoài là đến để trao giải, trên thực tế là đến để lén lút gặp Lục Minh Tự! Có hình có chân tướng!
Bức ảnh đi kèm là ảnh chụp khi Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự cùng tham gia hoạt động.
“……”
Trang truyền thông nhà nào đủ thông minh để nghĩ ra cái trò hình ảnh chân tướng này vậy!
Là hai top giá trị nhan sắc của giới giải trí, quả thật có không ít người ship Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự, dù sao bọn họ không những bề ngoài xuất sắc, mà quan hệ cũng thân thiết.
Nhưng sự thật là không thể nào, có được không!
Triệu Ngôn Thuật vừa nhăn mày, vừa xử lý ngôn luận ngu ngốc, xử lý xong liền rót cho mình một cốc nước, sau đó lên sân thượng tìm Giang Nghiễn Chu.
Triệu Ngôn Thuật cầm nửa ly nước đi tới, thản nhiên bắt chuyện: “Suy nghĩ thế nào rồi, có muốn chuyển hướng sang phát triển phim truyền hình hay không?”
Đầu ngón tay của Giang Nghiễn Chu ấn nhẹ trên kịch bản, ánh mắt liếc qua Triệu Ngôn Thuật, sau đó lại lặng lẽ phủ đôi mắt dưới hàng lông mi cong vút như lông quạ, khiến người ta khó có thể nhìn thấu cảm xúc tinh tế nơi đáy mắt.
“Có thể thử xem sao.”
Đạo diễn Thẩm Hướng Trật quay phim điện ảnh đã vài chục năm, năm nay đột nhiên lại nói muốn quay một bộ truyền hình. Ông ta nói muốn hợp tác với Giang Nghiễn Chu vì cảm thấy nhân vật rất hợp với anh, nên đã gửi kịch bản đến.
Triệu Ngôn Thuật nói: “Nghe bảo phu nhân nhà đạo diễn Thẩm cơ thể không khỏe, đang nằm viện tiếp nhận điều trị, di nguyện cuối cùng của bà ấy là hy vọng đạo diễn Thẩm có thể quay một bộ phim đề tài y khoa.”
Kịch bản hay, chủ đề hay, đoàn làm phim giỏi, hiện giờ chỉ thiếu mỗi diễn viên phù hợp.
Triệu Ngôn Thuật lơ đãng đảo mắt, đột nhiên, trong đầu hiện lên hình dáng của một món đồ, vội vàng quay người nhìn về nơi vừa rồi.
Vật thể có ánh vàng rực rỡ đặt ở bên cạnh kịch bản là sao đây?
Triệu Ngôn Thuật kỳ lạ hỏi: “Không phải cậu đi trao giải cho Lục Dạng à? Sao huy chương của em ấy vẫn ở chỗ cậu?”
Anh ta từng nhìn thấy huy chương vài lần, nhất định sẽ không nhìn sai, đây rõ ràng là huy chương của Lục Dạng!
Giang Nghiễn Chu thản nhiên đáp: “Em ấy cầm theo không tiện, tạm thời bảo quản ở chỗ của tôi.”
Triệu Ngôn Thuật nghi hoặc trong lòng: “Tôi xem ghi hình trực tiếp và kênh phát sóng đều không thấy hai người nói chuyện riêng, cũng không nhìn thấy hai người trao đổi đồ vật, em ấy đưa cho cậu kiểu gì?”
Giang Nghiễn Chu hờ hững nhìn tấm huy chương, nói: “Em ấy nhét thẳng vào túi của tôi.”
“……”
Nhét thẳng vào túi?
Vậy là giao dịch được thực hiện trước ống kính máy quay.
Triệu Ngôn Thuật hoàn toàn hiểu ra.
Bảo sao mà khi Giang Nghiễn Chu rời đi, Lục Dạng lại gọi tên anh, hóa ra là có bảo bối nằm trong tay Giang Nghiễn Chu.
Lục Dạng đúng là gan lớn làm người mò không ra.
Triệu Ngôn Thuật tiếp nhận hiện thực, im lặng không nói gì, sau đó mới hỏi: “Em gái có nói bao giờ sẽ tới lấy không?”
Giang Nghiễn Chu: “Anh nghĩ sao.”
Còn chẳng có cơ hội nói chuyện, thương lượng thế nào.
Triệu Ngôn Thuật nghi ngờ: “Không phải là vì cậu thích cái huy chương này, nên tiện tay lấy về chứ?”
Giang Nghiễn Chu: “……”
“Không có ý gì đâu,” Triệu Ngôn Thuật hậm hực sờ mũi, “Tôi xem lại chương trình rồi, hẳn là em gái không phải kiểu nhan khống (cuồng nhan sắc), hồi trước con bé thích cậu có thể chỉ đơn thuần là thích nhân vật nào đó của cậu thôi, xem như fan sự nghiệp, sẽ không có ý gì khác với cậu.”
Giang Nghiễn Chu nhìn anh ta: “Lúc em ấy sờ tay tôi, phản ứng của anh không như thế này.”
“Tay thôi mà, sờ thì sờ, không phải có câu nói cũ sao,” Triệu Ngôn Thuật tấm tắc hai tiếng, không chút để ý mở miệng, “Tay đàn ông như móng heo, sờ một chút cũng không chẳng có ý gì. Có lẽ con bé chỉ cảm thấy tay cậu sờ hay hay thôi.”
Giang Nghiễn Chu: “?”
“Nếu như em gái thật sự theo đuổi thần tượng, với tính cách của Lục Dạng sẽ không che che giấu giấu như vậy đâu.”
Triệu Ngôn Thuật tiếp tục nói: “Tôi xem trong chương trình, em ấy đối với Lục Minh Tự khá tốt, thời buổi này, em gái có tính kiên nhẫn với anh trai mình như vậy không nhiều.”
Giang Nghiễn Chu híp mắt, hứng thú hỏi: “Không phải anh tra ra được là em ấy thích tôi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Có khả năng cậu là người thay thế, khoảng thời gian đó Lục Dạng có mâu thuẫn với người nhà, có nhiều cảm xúc không thể biểu đạt với họ, nên chỉ có thể tạm thời xem cậu như thế thân của Lục Minh Tự.”
Triệu Ngôn Thuật lải nhải: “Lục Dạng nếu như thật sự theo đuổi thần tượng, chắc cũng chỉ thích một ngôi sao duy nhất là Lục Minh Tự.”
Phát hiện có gì đó sai sai, anh ta nhanh chóng bổ sung: “Nhưng mà, đây đều chỉ là suy đoán của tôi.”
Giang Nghiễn Chu khẽ cau mày, nhàn nhạt hỏi: “Chương trình quay tới khi nào?”
“Dự tính là một tháng, nhưng mà nghe nói năm ngày sau có mưa bão, khả năng là chương trình sẽ dừng quay.”
Triệu Ngôn Thuật đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, món quà Ultraman lần trước tôi chuẩn bị cho Lục Dạng còn chưa đưa cho em gái, chờ thêm mấy ngày nữa xem có cơ hội đưa cho em ấy không.”
“……”
Triệu Ngôn Thuật lại có ý tưởng mới, “Tôi thấy em gái rất thích tay cậu, hay là mấy ngày nữa chúng ta dành chút thời gian rảnh, cậu đi làm một tác phẩm điêu khắc tay đi, tôi đổi thành tượng điêu khắc tặng cho em ấy?”
Giang Nghiễn Chu: “Người muốn nhận em gái bây giờ là anh.”
“Ai không muốn có một em gái vừa thông minh vừa xinh đẹp chứ!”
Triệu Ngôn Thuật cảm thán: “Nhà có em gái, như có thêm một báu vật!”
Giang Nghiễn Chu: “……”
Thái độ thay đổi nhanh đến mức cảm thấy không chân thực.
Triệu Ngôn Thuật thu lại biểu cảm khoa trương, nhìn vào Giang Nghiễn Chu:
“Nói đi cũng phải nói lại, cậu không định giải thích cho Lục Minh Tự à? Trong tay cậu ta có video của cậu và Tiểu Thời. Hay là hai người trao đổi riêng đi?”
Lần trước ở sân bay, Giang Cẩm Thời đột ngột phát bệnh tim, trùng hợp đúng lúc Lục Minh Tự nhìn thấy Giang Nghiễn Chu nên định tiến lên chào hỏi, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Giang Nghiễn Chu lén lén lút lút đi bệnh viện.
Lục Minh Tự nhìn Giang Cẩm Thời và Giang Nghiễn Chu có vài phần giống nhau, nên tưởng nhầm hai người là cha con.
Giang Nghiễn Chu: “Hình như anh rảnh lắm nhỉ.”
“Không có, không rảnh chút nào!”
Triệu Ngôn Thuật coi như đã hiểu, chỉ khi nói về Lục Dạng, Giang Nghiễn Chu mới cho phép anh ta làm càn.
—— Giống như cảm giác của anh ta mỗi lần nói chuyện với người khác về nữ thần của mình, rồi cảm thấy vui vẻ khi được nghe người ta khen nữ thần.
Triệu Ngôn Thuật lấy điện thoại ra, hứng thú lướt Weibo:
“Lục Minh Tự may mắn thật, cậu có rảnh thì giúp tôi hỏi xem cậu ta có còn em gái nào khác hay không.”
Giang Nghiễn Chu: “Em gái khác?”
Triệu Ngôn Thuật: “Có Lục Dạng thì thuận tiện cho thằng nhóc Trần Tố kia quá, tôi cũng muốn ký với một cô bé thông minh. Gen nhà bọn họ chắc không khác nhau là bao, em gái nào cũng sẽ giống như Lục Dạng nhỉ!”
“……” Người muốn tìm thế thân là anh đó.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Triệu Ngôn Thuật đột nhiên ngây người, ngơ ngác nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình .
Là một tấm ảnh Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu đứng đối diện nhau ở dưới trực thăng.
Đường nét tinh xảo diễm lệ của cô gái sinh động có sức sống, thân hình và làn da đều vô cùng xinh đẹp, lại không mang lại cho người ta cảm giác công kích.
Để mà nói, diện mạo của người đàn ông càng có cảm giác áp bách hơn, lông mày và đôi mắt đen sậm, các đường nét góc cạnh, ngũ quan cứng rắn kết hợp với làn da trắng lạnh, vô cùng kinh người.
Hai người đứng trong cùng một khung hình không khác gì một bữa tiệc thị giác.
Xứng đáng là CP “Dạng Nghiễn”, bổ mắt vô cùng.
Nhưng nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghiễn Chu, suy nghĩ của Triệu Ngôn Thuật lại bay ra ngoài không gian.
Nói thật.
Nếu nhìn vào sắc mặt, Triệu Ngôn Thuật cảm thấy Giang Nghiễn Chu và Giang Cẩm Thời hai người này, người trước càng giống bệnh nhân hơn người sau.
Triệu Ngôn Thuật đột nhiên nhớ tới cái gì, anh ta ngẩng đầu, nói: “À đúng rồi, một giờ sau bay về Vân Thành.”
Giang Nghiễn Chu rũ mắt, chằm chằm nhìn vào bàn tay mình.
“Vâng.”
Trong lời nói của anh mang theo chút lười nhác.