Ta lặng lẽ gật đầu, trong lòng thì cười đến nở hoa.
Có được lời này của tộc trưởng, từ hôm nay trở đi, trên đời này không còn Tào Vân Thanh nữa.
Mẹ chồng vu oan ta không thành, tộc trưởng nhà họ Tào cũng nhìn ra có điều khuất tất trong chuyện này, sợ bị cuốn vào tranh chấp.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thấy ta đã chịu nhượng bộ, ông ta lập tức vội vàng dẫn người rời đi.
Vở kịch đã hạ màn, nhưng sân khấu này luôn phải có người dọn dẹp chứ nhỉ?
Nhìn bóng lưng vội vã của Tào Tân Ninh, ta lạnh giọng gọi giật lại:
"Gấp gáp thế, định đi đâu vậy?"
09
Con sói mắt trắng lòng dạ đen như mực, chửi ta xong còn muốn chạy sao?
Ta lập tức lấy tội bất kính với trưởng bối mà phạt hắn quỳ trong tông miếu.
Ta mặc kệ hắn có phục hay không, ra lệnh cho Thu Cúc gọi hai gã gia đinh khỏe mạnh đến, ấn hắn quỳ xuống.
"Trông chừng thiếu gia cho kỹ, bao giờ nhận sai thì mới được ăn cơm."
Từ ngày thứ hai sau khi sống lại, ta đã bảo nhà mẹ đẻ đưa sang hai gia đinh làm trợ thủ.
Tộc trưởng cùng các kỳ lão vừa bị ta dọa cho khiếp vía, từ nay về sau chắc chắn sẽ không dám tùy tiện can dự vào chuyện của viện này nữa.
Gia nô cũ của nhà họ Tào gần như đều bỏ đi hết, hiện tại trong phủ, mấy người còn có thể dùng được đều là người của ta.
Cái nhà to như vậy, dù Tào Tân Ninh có gào đến rách họng cũng vô ích!
Hắn giãy giụa không thoát, liền quay sang cầu cứu mẹ chồng:
"Tổ mẫu, cứu con!"
Ta nháy mắt ra hiệu, hai gã gia đinh lập tức lôi hắn đi.
Mẹ chồng tức đến mức đập tay xuống đùi, gào lên:
"Đồ nữ nhân ác độc, ngươi thật quá nhẫn tâm! Ta phải…"
Không đợi bà ta nói hết câu, ta lạnh lùng cắt ngang:
"Tộc trưởng vừa mới rời đi, mẫu thânmuốn mời ông ta quay lại lần nữa hay định đi báo quan?"
Mẹ chồng lập tức ngậm miệng.
Bà ta đâu chỉ có một đứa con trai là Tào Vân Thanh, bà ta còn một cô con gái đã gả vào Hầu phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đó mới là tương lai thực sự của nhà họ Tào.
Chuyện giả chếc của Tào Vân Thanh đã nằm trong tay ta, bà ta còn dám làm loạn nữa sao?
Ta mỉm cười, giọng điệu ôn hòa:
"Mẫu thân, người cũng lớn tuổi rồi, không có việc gì thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Bây giờ con quản gia, chuyện trong hậu viện con sẽ sắp xếp thỏa đáng, người không cần lo lắng."
Nhà họ Tào do ta quản, không nghe lời thì phải chịu phạt!
Thanh đao này là chính tay bọn họ dâng lên, vậy cũng đừng trách ta xuống tay không chút lưu tình!
10
"Đại cô nương trở về rồi, lão phu nhân mời người qua một chuyến."
Nghe hạ nhân bẩm báo, ta liền đứng dậy đi đến tiền sảnh.
Kiếp trước, đại tiểu thư nhà họ Tào—Tào Vân Huệ, người đã gả vào Hầu phủ, chính là kẻ đã khiến ta chịu không ít khổ sở.
Hầu phủ tuy có danh tiếng, nhưng nội khố trống rỗng.
Người nàng ta lấy không phải là thế tử nối nghiệp tước vị, mà chỉ là đệ đệ của thế tử.
Muốn đứng vững trong Hầu phủ, nàng ta không ngừng vươn tay về nhà mẹ đẻ xin tiền.
Không chỉ chi tiêu ăn mặc đều dựa vào tiền của ta, mà còn dùng tiền này để lấy lòng nhà chồng, lại còn luôn mỉa mai, châm chọc ta.
Đáng hận nhất là, kiếp trước khi Tào Vân Thanh giả chếc trở về, chính vị đại cô nương này đã dựa vào thế lực của Hầu phủ để chạy vạy khắp nơi, khiến ta không còn đường kêu oan.
Ta còn chưa tìm nàng ta tính sổ, vậy mà nàng ta lại tự đưa đến tận cửa.
Đúng lúc lắm!
Vừa bước vào chính sảnh, Tào Vân Huệ đã lập tức công kích ta:
"Liễu Văn Quân! Ngươi ức h.i.ế.p mẹ ta, ngược đãi cháu ta, có nhận tội hay không?"
Ta khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Nhận tội chứ."
Tào Vân Huệ sững người.
Ngay sau đó, ánh mắt nàng ta trở nên hung hãn, nghiến răng mắng:
"Đồ nữ nhân độc ác xuất thân từ thương hộ thấp hèn, loại hạ đẳng không bao giờ bước lên được bàn tiệc lớn!"
Nàng ta mắng ta, ta chẳng thèm chấp, còn phối hợp gật đầu:
"Cô nói rất đúng, ta sao có thể sánh với người rộng lượng như cô được chứ. Dù sao thì chồng ta cũng đã chết, không có phúc hưởng thụ cảnh vợ lẽ hòa thuận, chung chăn chung gối như cô."
Chồng của Tào Vân Huệ là kẻ hoang dâm vô độ, không những sủng thiếp diệt thê, mà còn thích vợ lẽ cùng chung chăn gối, hưởng thụ cảnh vợ chung trong nhà.
Nhà họ Tào tuy không sánh được với Hầu phủ, nhưng tổ tiên cũng là người trong sạch.
Tào Vân Huệ vì sợ mất đi danh phận thiếu phu nhân Hầu phủ, không dám làm ầm lên, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, để người ngoài cười nhạo sau lưng.