🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Tiện nhân! Ngươi nói bậy cái gì thế! Ta phải xé rách miệng ngươi!"
11
Tào Vân Huệ lao tới định đánh ta, nhưng ta nhanh chóng né tránh.
Nhìn bộ dạng nàng ta giương nanh múa vuốt, ta chỉ cảm thấy buồn cười:
"Đại cô nương quả thật rộng lượng. Thiếp thất bên cạnh tỷ phu đều đã mang thai rồi, vậy mà cô vẫn còn tâm tư xen vào chuyện nhà mẹ đẻ."
Tào Vân Huệ trợn to mắt, khó tin nhìn ta:
"Ngươi nói gì?"
Ta khẽ cười:
"Nếu cô không tin, cứ mời đại phu về kiểm tra là biết ngay thôi."
Thấy nàng ta tức tối định bỏ đi, ta cố tình châm thêm một mồi lửa:
"Ai da, số của vị thiếp thất kia thật tốt, ngày ngày nằm chung giường với cô, vậy mà lại may mắn có thai. Sao cô lại không có phúc phần này nhỉ?"
Tào Vân Huệ, vốn đã định rời đi, tức đến mức quay ngược trở lại định tát ta!
Cũng may ta phản ứng nhanh, nghiêng người tránh sang một bên, khiến nàng ta loạng choạng, vấp ngã sõng soài xuống đất.
Nàng ta tức giận bò dậy, chỉ tay vào mặt ta, nghiến răng mắng lớn:
"Đợi ta về xử lý tiện nhân kia xong, sẽ quay lại lấy mạng ngươi!"
Lấy mạng ta?
Nàng ta còn có cơ hội sao?
Kiếp trước, sau khi biết thiếp thất mang thai, Tào Vân Huệ lập tức trở về nhà mẹ đẻ cầu xin mẹ chồng nghĩ cách giúp nàng ta.
Nàng ta gả vào Hầu phủ hai năm mà vẫn chưa có thai.
Nếu để thiếp thất sinh con trước, địa vị của nàng ta trong Hầu phủ có còn vững chắc được không?
Vậy nên nàng ta lập mưu, xúi giục ta xô ngã thiếp thất kia, khiến Hầu phủ nổi giận.
Không chỉ khiến ta phải bồi thường bạc, mà còn bắt ta quỳ ngoài cổng Hầu phủ ba ngày ba đêm, đến khi lão phu nhân của Hầu phủ rộng lòng tha thứ, ta mới giữ được mạng.
Cũng chính từ lần đó, ta mới sinh bệnh kéo dài không dứt.
Về sau ta mới biết, đứa bé trong bụng thiếp thất kia vốn đã không ổn định, cho dù ta không đụng vào, nàng ta cũng chẳng thể giữ được thai.
Tào Vân Huệ biết rõ sự thật, nhưng vẫn cố tình lợi dụng chuyện này để nắm thóp ta, không hề nói rõ chân tướng.
Kiếp trước, nàng ta có thể dùng chuyện này để hại ta.
Vậy kiếp này, ta cũng có thể mượn chuyện này để trả lại cả vốn lẫn lời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
12
Ta đã đặc biệt mua chuộc một tiểu tư trong Hầu phủ để dò hỏi tin tức.
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như ta dự liệu—Tào Vân Huệ sau khi bị ta kích động, đã mất hết lý trí.
Vừa về đến Hầu phủ, nàng ta liền bắt gặp thiếp thất đang uống thuốc dưỡng thai.
Trong cơn tức giận, nàng ta lập tức vươn tay đẩy người.
Thiếp thất kia bị ngã mạnh, dẫn đến sảy thai ngay tại chỗ.
Bây giờ, Tào Vân Huệ đã bị phu quân nhốt vào phòng chứa củi, nghe nói còn đang làm loạn đòi hưu thê.
Nếu không phải vì nàng ta tham vọng quá lớn, muốn về nhà mẹ đẻ đè đầu cưỡi cổ ta để nâng cao thanh thế, ta còn chưa nhanh chóng ra tay đối phó với nàng ta như vậy đâu.
*
"Tiểu thư, không hay rồi!"
Thu Cúc hoảng hốt chạy đến trước mặt ta.
Ta ra hiệu cho nàng bình tĩnh lại rồi mới nói.
Nàng hít sâu một hơi, giọng đầy tức giận:
"Tiểu thư, lão phu nhân dẫn người vào khố phòng, định dọn sạch của hồi môn của người!"
Nhà mẹ ta vốn là thương gia, sản nghiệp trải khắp thành.
Để ta có thể sống yên ổn ở nhà họ Tào, cha mẹ ta đã chuẩn bị tròn một trăm rương hồi môn khi gả ta đi.
Đến cả công chúa, quận chúa khi xuất giá cũng chỉ đến thế này mà thôi!
Ta không lập tức chạy đến, mà trước tiên sai người đi điều tra tình hình.
Đến nơi, vừa bước vào sân viện của khố phòng, ta đã thấy mấy chiếc rương sơn đỏ được đặt ngay ngắn.
Liếc qua một cái, ta liền nhận ra đây chính là những rương giá trị nhất trong của hồi môn của ta.
Mắt nhìn của mẹ chồng cũng sắc lắm, chắc hẳn bình thường cũng không ít lần dòm ngó số tài sản này.
Thấy ta xuất hiện, bà ta trừng mắt lườm ta một cái, giọng điệu không chút khách khí:
"Biết điều thì tránh ra, nếu không ngươi đừng mong có kết cục tốt!"
Ta mỉm cười nhàn nhã:
"Mẫu thân, người nói gì vậy? Con dâu đã làm gì khiến người không vui, đến mức ngay cả tiền riêng của con cũng muốn tịch thu để trút giận?"
Bà ta phất tay một cái, tức giận quát:
"Cái gì mà của ngươi với của ta? Một khi đã vào nhà họ Tào, tất cả đều là của nhà họ Tào!"
Dứt lời, bà ta quay sang đám gia nhân đứng bên cạnh, chỉ tay dặn dò:
"Các ngươi trông chừng cho kỹ, nếu ai dám ngăn cản, cứ lôi ra ngoài đánh chếc cho ta!"