Sau Khi Thủ Tiết, Ta Triệt Để Nằm Thắng

Chương 7



Xem ra vì tiền đồ của con gái, bà ta thật sự đã cuống lên rồi.  

 

Bình thường còn biết tính kế dần dần để mài mòn ta, nhưng giờ Tào Vân Huệ gặp chuyện, bà ta đã chẳng cần giữ thể diện nữa, chỉ muốn giúp con gái củng cố địa vị trong Hầu phủ.  

 

Nếu không, bà ta cũng chẳng trơ mặt chạy về nhà mẹ đẻ cầu cứu.  

 

Đám gia nhân lần này bà ta mang đến vừa cao lớn vừa khỏe mạnh, trên tay còn cầm theo gậy gộc.  

 

Hạ Trúc và Thu Cúc căng thẳng đứng chắn trước mặt ta:  

 

"Tiểu thư…"  

 

Ta vỗ nhẹ lên vai hai người, bình tĩnh nói:  

 

"Không sao, cứ để bọn họ mang đi, chúng ta lùi về một chút."  

 

Hai nha hoàn dù tức giận, nhưng vẫn nghe theo lời ta, chủ động nhường đường.  

 

Ban đầu, mẹ chồng còn hơi ngạc nhiên.  

 

Bà ta vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải ra tay mạnh với ta, không ngờ ta lại chủ động không phản kháng, khiến bà ta lập tức đắc ý, lạnh lùng hừ một tiếng:  

 

"Coi như ngươi thức thời! Nếu còn dám giở trò, ta lột da ngươi!"  

 

Bà ta là mẹ chồng, mà ở cái thời đại này, chữ "hiếu" có thể đè chếc người.  

 

Hơn nữa, bà ta đã sắp xếp kỹ càng, lại dẫn theo bao nhiêu người, ta chẳng cần thiết phải cứng đối cứng với bà ta.  

 

Thấy từng chiếc rương bị khuân đi, Thu Cúc sốt ruột kéo tay áo ta:  

 

"Tiểu thư, đây đều là của hồi môn mà lão gia và phu nhân chuẩn bị cho người! Cứ để lão phu nhân lấy đi như vậy sao?"  

 

Ta cười nhạt:  

 

"Không vội, chẳng bao lâu nữa, chính bọn họ sẽ phải cầu xin để mang trả về!" 

 

13

 

Mẹ chồng thấy ta ngoan ngoãn, không làm loạn, liền yên tâm khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy, mang theo lễ vật hậu hĩnh đến Hầu phủ để cầu xin thả người.  

 

Nhà họ Tào dĩ nhiên không thể so với quyền quý như Hầu phủ, nhưng nếu mang theo quà cáp đến cửa, phu nhân Hầu phủ cũng khó lòng thẳng tay từ chối.  

 

Chỉ đáng tiếc, tính toán của bà ta lần này xem ra phải đổ bể rồi.  

 

Vừa đến cổng Hầu phủ, còn chưa kịp bước vào, bà ta đã bị một đám tiểu khất cái vây quanh, vừa nhảy nhót vừa hát vang:  

 

"Trời xanh cao, nắng chang chang,  

Nhà họ Tào, phu nhân sang.  

Mười dặm sính lễ cứu con gái,  

Tân nương mới gả lâm cảnh tang.  

Của hồi môn mất chẳng đường xoay!"  

 

Xung quanh, người xem náo nhiệt tụ tập chỉ trỏ, cười cợt.  

 

Ánh mắt họ nhìn mẹ chồng đầy vẻ khinh bỉ.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trước khi bà ta ra khỏi phủ, ta đã sai người tìm một nhóm tiểu khất cái, dạy bọn chúng hát bài đồng d.a.o này.  

 

Không chỉ vậy, trong đám đông vây xem, ta còn bố trí vài mụ phụ nhân ắm chuyện, liên tục bô bô kể lể hết thảy những bê bối của Tào Vân Huệ trong Hầu phủ.  

 

Người xem càng nghe càng hứng thú, người vây quanh ngày một đông.  

 

Bên phía Hầu phủ sau khi nghe tin, còn lười mở cửa, chỉ sai gia nhân ra đuổi mẹ chồng đi.  

 

Bà ta chưa từng nghĩ sẽ có chuyện này, bị đám đông vây chặt, không cách nào thoát thân.  

 

Lại có kẻ thừa cơ bước lên dò hỏi, cười nhạo:  

 

"Lão phu nhân nhà họ Tào, nghe nói con gái bà không chỉ đố kỵ, đánh thiếp thất đến sảy thai, mà còn thích quản chuyện nhà mẹ đẻ, dạy dỗ cả em dâu—có đúng không thế?"  

 

Mẹ chồng xưa nay sống trong nhung lụa, làm gì đã từng chịu cảnh này, tức giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ!  

 

Nghe Hạ Trúc thuật lại chuyện này, ta cười đến mức ôm bụng không đứng dậy nổi:  

 

"Hạ Trúc, đem bản thoại ta viết, mang đến chân cầu trời cho người kể chuyện đọc suốt ba ngày."  

 

Đừng tưởng thế này là xong!  

 

Mẹ chồng dám kéo nhà mẹ đẻ vào đối phó với ta?  

 

Vậy ta sẽ cắt đứt đường lui của bà ta, khiến bà ta từ nay về sau không còn dám đặt chân về nhà mẹ đẻ nữa! 

 

14

 

Sau khi từ Hầu phủ trở về, mẹ chồng viện cớ bệnh tật, rút vào hậu viện, lại còn khóa chặt của hồi môn của ta trong viện của bà ta.  

 

Ta không vội, chờ đến ngày thứ ba, tẩu tẩu bên nhà mẹ đẻ của bà ta liền tìm đến cửa.  

 

Đại thẩm mang theo mẹ chồng ta, tự tay dọn mấy rương của hồi môn trả về phòng ta.  

 

Bà ta cười nịnh nọt, dịu giọng nói:  

 

"Ngoan lắm, đồ đạc đều ở đây cả rồi, con mau sai người rút đám kể chuyện kia đi nhé."  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta giả vờ hoảng hốt, vội bước lên chặn đám nô bộc đang chuyển đồ:  

 

"Thẩm thẩm, đừng dọn nữa! Nếu để mẹ biết, người sẽ lột da con mất!"  

 

Sống hai đời, ta đã hiểu một đạo lý:  

 

Muốn sống thoải mái, chỉ cần không biết xấu hổ thì không gì là không làm được.  

 

Bọn họ sợ bị người ngoài chỉ trỏ, còn ta thì không.  

 

Nhà mẹ đẻ của mẹ chồng đã thử dùng tiền mua chuộc hoặc đe dọa đám kể chuyện, muốn ngăn họ vạch trần chuyện xấu.  

 

Nhưng họ đuổi được một người, ta lại tìm một người khác, hơn nữa còn khiến tin tức ngày càng chấn động hơn.  

 

Kiếp trước, ta đã nắm rõ đủ thứ chuyện dơ bẩn của nhà họ Tào và nhà mẹ đẻ của bà ta.  

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com