Thấy ta không chịu xuống nước, đại thẩm lườm mẹ chồng một cái.
Mẹ chồng miễn cưỡng, không cam lòng, nhưng vẫn phải cúi đầu nhận sai:
"Là mẹ nhất thời nóng vội, hồ đồ… Đều trả lại cho con, sau này sẽ không lấy nữa."
Ta làm bộ ấm ức, giọng nghẹn ngào:
"Hôm nay mẹ có thể vì đại cô nương mà dẫn người đến cướp của hồi môn của con, ai biết ngày mai có vì Tân Ninh hay người khác mà tiếp tục làm khó con hay không?"
"Cữu cữu là quan huyện, mà nhà mẹ con chỉ là thương hộ bình thường. Dân không đấu lại quan, con thật sự rất sợ!"
Mặt đại thẩm giật giật, mí mắt cũng run lên, nhưng lại chẳng làm gì được ta, chỉ đành trút giận lên mẹ chồng:
"Từ hôm nay trở đi, nhà họ Tào và nhà họ Hứa không còn quan hệ gì nữa!
"Chuyện của nhà họ Tào, sau này đừng đến gõ cửa nhà họ Hứa!"
Ngày trước, Tào Vân Huệ còn là thiếu phu nhân của Hầu phủ, nhà họ Hứa vì mối hôn sự này mà luôn xem trọng mẹ chồng ta.
Nhưng giờ khác rồi, cả thành đều biết tiếng xấu của Tào Vân Huệ, chỉ chờ ngày hưu thư được gửi về nhà mẹ đẻ.
Một mối thông gia như thế, nhà họ Hứa dĩ nhiên không muốn dính dáng nữa, sợ liên lụy đến tiền đồ của cữu cữu.
Mẹ chồng ta bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, bật khóc thành tiếng.
Con gái gả vào nhà quyền quý thì thất thế, nhà mẹ đẻ thì cắt đứt quan hệ.
Bà ta giờ chẳng khác gì một con hổ mất răng, đến chó cũng không bằng.
Nhưng khổ nạn của bà ta mới chỉ bắt đầu mà thôi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lạnh lùng nhìn bà ta, giọng điệu bình thản:
"Mẹ, từ nay về sau, người cứ an tâm ở trong Phật đường, tụng kinh niệm Phật, phù hộ cho nhà họ Tào bình an đi."