Sau Khi Thức Tỉnh Không Làm Chị Cả [Thập Niên 90]

Chương 227: chương 229



 

 

 

 

 

 

 

Vương Vi, à không, bây giờ phải gọi là Mã Vi.

Mã Vi ra hiệu mấy cử chỉ với mẹ, Mã Lan lập tức hiểu ý con gái.

“Tiểu Đường, tôi mua.”

Nhiều năm trôi qua, Mã Lan sáng sớm thì đi bán xôi, ban ngày lại mở cửa hàng. Cả hai công việc kinh doanh tuy không quá nổi bật nhưng việc tích lũy tài sản lại vô cùng nhanh chóng.

Từ mức thu nhập chỉ vài trăm tệ một tháng, Mã Lan sớm đã trở thành hộ gia đình có thu nhập hàng vạn tệ mỗi năm.

Kiếm được tiền rồi, Mã Lan tìm chồng cũ là Vương Lễ để nói chuyện chính thức, bảo muốn đổi lại tên cho con gái.

Vương Lễ lòng dạ rối bời, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Thế là Vương Vi cứ như vậy trở thành Mã Vi.

Sau khi con gái đổi thành họ Mã, Mã Lan càng thêm hăng hái.

Thành tích học tập của Vi Vi rất tốt, bà liền mua một căn nhà nhỏ rộng 40 mét vuông ở khu Ngũ Tạng. Bà vẫn còn nhớ lời Nguyên Đường nói trước khi đi, lúc đó Nguyên Đường đã khuyên bà kiếm được tiền thì cứ mua nhà ở quanh khu Ngũ Tạng.

“Bà xem, bây giờ các trường ở Thái Châu đều tuyển sinh theo khu vực. Chất lượng giảng dạy của trường Ngũ Tạng rất tốt, bà mua nhà ở đây, sau này Vi Vi đi học sẽ rất thuận tiện.”

Mã Lan trước đây có lẽ đã hồ đồ, nhưng bà có một ưu điểm rất lớn, đó là biết nghe lời khuyên.

Nguyên Đường vừa nói vậy,  chị  liền để tâm, lúc mua nhà không do dự nhiều mà chọn ngay khu vực gần trường Ngũ Tạng.

Hai mẹ con nói chuyện thẳng thắn với Vương Lễ, Vi Vi đổi họ, và Vương Lễ cũng không cần chu cấp nữa.

Còn việc sau này có qua lại hay không, tùy vào ý muốn của con gái.

Mã Vi im lặng hồi lâu, rồi lặng lẽ nói với mẹ rằng mình không muốn gặp lại bố nhiều nữa.

Vương Lễ đã có gia đình và con cái riêng, Mã Vi cũng có mẹ của mình.

Tốt nhất là không nên gặp lại.

Mã Lan ôm lấy con gái, sự hiểu chuyện của cô bé như một tia sáng, soi rọi cuộc đời vốn ảm đạm của  chị.

“Mẹ nhất định sẽ cho con một cuộc sống tốt.”

Mã Lan đã hứa như vậy, và đương nhiên cũng làm như vậy.

Mấy năm nay,  chị không chỉ mua nhà mà còn mua cho con gái rất nhiều quần áo và sách vở. Trong căn phòng rộng 40 mét vuông, chỉ riêng sách của Mã Vi đã chất đầy cả một bức tường.

Thư Sách

Cuộc sống như vậy nếu nói có gì lo lắng, thì đó là việc Mã Lan đôi khi sẽ lo sợ Nguyên Đường lấy lại nhà.

Mã Vi khuyên bà: “Không phải chị Nguyên Đường đã nói sao? Bốn năm đại học chị ấy chắc sẽ không về nữa, chúng ta cứ kinh doanh trước đã. Hơn nữa, dù chị Nguyên Đường có bán nhà, chúng ta mua lại không phải là được rồi sao?”

Mã Lan cũng cảm thấy có lý, nên hai mẹ con vẫn luôn tiết kiệm tiền, chỉ sợ lúc Nguyên Đường nói muốn bán nhà thì mình không đủ tiền mua.

Bây giờ khoảnh khắc đó đã đến, giọng Mã Lan run lên vì xúc động.

“Tôi mua!”

Nguyên Đường không hề ngạc nhiên trước sự dứt khoát của Mã Lan. Cô nêu ra một con số, cả hai không cần mặc cả nhiều đã đi đến thỏa thuận.

Nguyên Đường nhìn lịch bàn: “Vậy tháng sau tôi về.”

Cúp máy, Mã Lan vui mừng đi vòng quanh chiếc bàn.

Cửa hàng nhỏ này, sắp trở thành của bà rồi!

Mã Vi cũng vô cùng vui mừng, cô đã lâu không gặp Nguyên Đường. Lúc này nghe mẹ nói Nguyên Đường sắp về, cô lặng lẽ đi chuẩn bị những bức tranh của mình.

Hiện tại, cô đã giành được vài giải nhất cấp thành phố về hội họa. Đến lúc đó, cô phải vẽ cho Nguyên Đường một bộ tranh để cảm ơn người chị tốt bụng này.

Việc mua lại nhà máy thứ hai cũng xem như thuận lợi. Lần này, Nguyên Đường không chọn nhà máy ở Thượng Hải, mà chọn một thị trấn nhỏ cách Hàng Châu không xa.

Một xưởng mì ăn liền nhỏ khó trụ vững đã phải đóng cửa, Nguyên Đường mua lại cả đất đai, tốn 1,8 triệu tệ.

Mức giá này khiến giám đốc Lý rất khó chịu. Dù sao thì ngay cả ở Thượng Hải cũng hiếm có nhà máy nào giá cao như vậy.

Chưa kể, máy móc của nhà máy này lại càng không đáng tiền.

Nếu nói là vì đất, vậy tại sao không mua ở Thượng Hải?

Ông cũng không tin đất ở Hàng Châu có thể có giá trị cao hơn, tiềm năng tốt hơn Thượng Hải.

Nguyên Đường lại cảm thấy rất hợp lý. Cô không quen thuộc với Hàng Châu lắm, nhưng địa danh này về sau lại rất nổi tiếng. Bởi vì nơi đây sẽ trở thành một điểm du lịch nổi tiếng gần xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những công trình kiến trúc cổ kính của vùng sông nước Giang Nam, cùng với những ngôi nhà dân được xây dựng ven sông.

Nguyên Đường chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy lòng mình yên bình.

Lần này, diện tích đất cô mua lớn đến mức khó tin, gần như bao trọn cả khu đất ngoài khu dân cư của trấn cổ này. Một con sông uốn lượn chảy qua, mảnh đất của cô có thể chiếm đến một nửa trấn cổ.

Nguyên Đường thầm nghĩ, hai năm nữa, những mảnh đất này sẽ đến lúc phát triển.

Bán đất chỉ là một khoản thu nhập, mà xây dựng một khu du lịch, đó chính là con gà mái đẻ trứng vàng không ngừng nghỉ.

Sau khi mua lại nhà máy thứ hai, giám đốc Lý ở lại địa phương để sắp xếp công việc, còn Nguyên Đường trở về nhà máy thứ hai để giám sát việc ra mắt sản phẩm mới.

Trải qua một thời gian thử nghiệm, hiện tại kẹo nổ và viên sữa đều đã được sản xuất thành công. Que cay cũng đã được cải tiến vài phiên bản dựa trên bản gốc của Nguyên Đường.

Loại miếng cay giá một, hai hào Nguyên Đường cũng đã sản xuất ra. Kẹo nổ thì đắt hơn một chút, còn viên sữa thì bán giá 5 hào một vỉ.

Những loại nước có ga vị hoa quả trước đây Nguyên Đường cũng đã cải tiến, chủ yếu là về bao bì. Những món ăn vặt với bao bì rực rỡ theo từng chuyến xe đến tay các nhà phân phối.

Nguyên Đường cố ý chọn lúc tan học để đến cổng trường quan sát.

Bọn trẻ bây giờ vẫn còn rất hứng thú với mì ăn liền, có lẽ vì 81 thẻ yêu quái quá khó để sưu tập đủ, nên chúng luôn rất nhiệt tình.

“Mình bắt được một con Tiểu Toản Phong!”

“Mình có thừa một con Nhện Tinh, có ai đổi không!”

“A a a a, mình trúng được Thỏ Ngọc Tinh rồi!”



Trong sự ồn ào, cũng có một số ít trẻ em chú ý đến những món ăn vặt mới.

Khi bán đồ ăn vặt, Nguyên Đường đã phát cho các nhà phân phối rất nhiều áp phích quảng cáo. Bây giờ, những tấm áp phích đó được dán trên tường của các quầy tạp hóa, vô cùng bắt mắt.

“Kẹo nổ — loại kẹo có thể nhảy múa trong miệng!”

“Sữa bò nhai được.”

“Que cay, miếng cay, thịt viên cay!”

Thứ đầu tiên thu hút bọn trẻ chính là kẹo nổ.

Loại kẹo có thể nhảy múa trong miệng?

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy vô lý, làm sao lại có loại kẹo như vậy?

Ông chủ quầy tạp hóa lúc nhận hàng cũng không tin, tự mình bóc một gói bỏ vào miệng. Những viên kẹo lách tách nhảy múa trong miệng mang lại cho ông một cảm giác chưa từng có.

Vì vậy, khi bọn trẻ hỏi ông có thật là kẹo sẽ nhảy múa không, ông mỉm cười xác nhận.

“Một gói hai hào, các cháu có thể thử xem.”

Mấy đứa trẻ thật sự không kìm được sự tò mò, hai hào cũng không đắt, cuối cùng vẫn quyết định mua.

Một đứa bỏ một nắm nhỏ vào miệng, rất nhanh đã cảm thấy hai má rung lên theo từng viên kẹo.

“Thật sự nhảy múa được này!”

Đứa trẻ vừa nói xong câu đó liền ngậm miệng lại, sợ những viên kẹo trong miệng lại nhân lúc nó nói chuyện mà nhảy ra ngoài.

Câu nói này đã thu hút không ít người. Những đứa trẻ ban nãy còn đứng xem không tin, cũng bỏ ra hai hào để mua một gói.

Nói một cách công bằng, kẹo thì vẫn là kẹo, vị cũng chỉ có vậy, nói có gì kinh thiên động địa thì là nói dối. Nhưng loại kẹo nổ tí tách này cuối cùng vẫn chinh phục được bọn trẻ.

Kẹo này đừng nói là ngon hay không, quan trọng là nó vui!

Từng đứa một xếp hàng mua kẹo, cũng có đứa mua viên sữa và que cay để nếm thử.

Đứa trẻ mua que cay rất nhanh đã hít hà, rồi lại móc ra một hào nữa để mua thêm một miếng cay. Cay đến chảy cả nước mũi, nhưng vẫn rất đã.

Viên sữa thì có vẻ không có gì đặc sắc. Vốn đã không rẻ, ăn lại không vui, là loại bán chạy kém nhất.

Nguyên Đường ghi lại một cách trung thực tỷ lệ tiêu thụ mà mình quan sát được, định sau khi về sẽ điều chỉnh lại kênh phân phối của viên sữa.

“Xem ra cổng trường tiểu học vẫn không tiêu thụ được.”

Nguyên Đường nghĩ, loại viên sữa này mua cho trẻ con, phần lớn sẽ không quá sẵn lòng, dù sao tiền tiêu vặt có hạn, tiêu vào mì giòn và que cay rõ ràng phù hợp với tính cách của bọn trẻ hơn.

Viên sữa cô có thể đưa vào các siêu thị và cửa hàng tiện lợi.