Thấy tôi, con bé bất ngờ rồi lao vào ôm chầm lấy. Nó đưa cho tôi xem điểm kiểm tra tuần: 95 điểm. Rất cao, nhưng vẫn kém một chút so với mức hoàn hảo.
Thấy tôi lặng im quá lâu, con khẽ nắm lấy vạt áo tôi, lí nhí xin lỗi.
Tôi khẽ thở dài, nhắc nhở bản thân phải thay đổi, rồi quay sang xoa đầu con:
“Con giỏi lắm, mẹ thưởng cho con chiếc bánh này.”
Con nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ríu rít kể chuyện ở lớp học thêm: nào là mẹ của Kỳ Kỳ đưa bạn ấy đi sở thú, cả nhà Kiệt Kiệt đi công viên giải trí, còn Tiểu Lâm thì được về quê thăm ông bà nội cuối tuần…
Tôi chợt thấy nhói lòng. Mình hầu như chưa từng đưa con đi chơi đâu cả.
Lần này, tôi cúi xuống hỏi con:
“Vậy công chúa nhỏ của mẹ muốn đi đâu nào?”
Nhưng thay vì vui mừng, con lại ôm chặt lấy chân tôi, nghẹn ngào:
“Con không đi… con không đi đâu. Con sẽ ngoan, không làm mẹ giận. Mẹ đừng bỏ con…”
Tôi vội vàng ngồi xuống, ôm con vào lòng.
Sao có thể bỏ nó được chứ. Tôi chưa bao giờ, chưa từng nói những lời như thế.
Về đến nhà, con bé rửa mặt xong, thấy trên bàn ăn không có món đậu nành mà nó ghét, liền nhanh nhảu ngồi xuống.
Bữa cơm hôm ấy, tôi quyết định bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai mẹ con.
“Nhân Nhân, trước đây có thể mẹ đã sai. Nhưng con phải nói cho mẹ biết con nghĩ gì, mẹ sẽ không bao giờ ép con nữa.”
Sau một hồi im lặng rất dài, nó chỉ cắm cúi gẩy từng hạt cơm trong bát, khẽ “Vâng” một tiếng.
Tôi hiểu. Để con thay đổi suy nghĩ không thể trong một sớm một chiều.
Và để tôi thay đổi cách làm mẹ cũng vậy.
Kể từ hôm ấy, tôi cố gắng nhiều hơn để lắng nghe con gái.
Con gái không muốn học piano nữa, mà lại muốn học nhảy.
Tôi chọn thuận theo con.
Ở trung tâm đào tạo, tôi tình cờ thấy có lớp đặc huấn cổ cầm. Trong lớp, thậm chí còn có những bà nội trợ bằng tuổi tôi đang tập luyện.
Ánh mắt tôi dừng lại thật lâu. Con gái nhận ra, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi kéo đến cửa lớp:
“Cô ơi, cô ơi, mẹ cháu có thể tham gia khoá học không ạ?”
Ký ức tuổi thơ ùa về.
Ngày xưa, mẹ tôi ngoài việc lo cho tôi cơm no áo ấm, thì chỉ luôn dạy tôi phải nhường nhịn em trai, em gái.
Có lần, khi đi đón em trai tan học, tôi nghe thấy tiếng đàn cổ cầm du dương từ cung thiếu nhi vọng ra. Tôi đã lén đứng lại cùng em, nghe trộm được mười lăm phút.
Đổi lại, là một cái tát giáng xuống mặt cùng những lời mắng nhiếc của mẹ:
“Đón được em sao không về ngay? Con nhãi c.h.ế.t tiệt này, gan to lắm rồi, sao không mau về nhà nấu cơm?”
“Con chỉ muốn nghe đàn thôi mà… mẹ, mẹ, mẹ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngày ấy, tôi buộc phải kìm nén ước muốn nhỏ bé của mình.
Còn bây giờ, tôi chọn nghe theo trái tim.
Đây cũng coi như là sự bù đắp cho tuổi thơ bị bỏ lỡ suốt mười lăm năm.
Nuôi dạy con bước thứ hai: tôn trọng và nuôi dưỡng sở thích của nó.
Những ngày sau đó, con gái thuận lợi thi đỗ vào trường cấp hai trọng điểm.
Nhờ những lần trò chuyện trước đó, số lớp học thêm giảm đi hẳn, áp lực học tập cũng nhẹ hơn nhiều. Kết quả học tập thậm chí còn tốt hơn trước.
Điều này khiến tôi càng thêm biết ơn những lời khuyên mà cư dân mạng từng dành cho mình.
Khi tôi đăng video chia sẻ câu chuyện lên mạng, bất ngờ lại được rất nhiều người quan tâm.
Tôi còn chủ động gửi tin nhắn cảm ơn người từng khuyên nhủ mình:
[Cảm ơn bạn, bây giờ mối quan hệ giữa tôi và con gái đã hài hòa hơn rất nhiều.]
[Nó thậm chí còn bắt đầu kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra ở trường.]
[Giờ tôi cũng đang học cổ cầm, coi như bù đắp phần nào cho tuổi thơ.]
Giữa bầu không khí vui vẻ của phần bình luận, vẫn có những lời xen vào:
[Cô ơi, còn chú đâu, chẳng thấy xuất hiện.]
[Đúng đó, nhìn cách bố trí trong nhà thì giống như chẳng có bóng dáng người bố.]
[Cảm giác y hệt một gia đình truyền thống kiểu Trung Quốc.]
[Đồng ý với ý kiến trên.]
Tôi từng nghĩ việc thiếu vắng người bố là điều sai lầm, nhưng ký ức tuổi thơ của tôi quả thật ít khi có sự hiện diện của bố.
Sau bữa cơm, ông thường ngậm tẩu thuốc, ngồi chỉ trỏ trong nhà như một bậc quân sư.
Ngoài đồng, lúc nào cũng chỉ thấy bóng dáng của mẹ cặm cụi làm lụng.
Bố đi làm xa, nhưng tiền kiếm được chẳng bao giờ đưa về cho gia đình, hầu hết đều tiêu vào ăn uống của ông.
Ngay cả con gái tôi cũng hỏi:
“Bao giờ bố về hả mẹ? Con đã rất lâu rồi chưa gặp bố…”
Tôi còn chưa nghĩ ra nên đối phó thế nào thì bố mẹ chồng đã đến trước một bước.
Không hề có sự quan tâm hỏi han như tưởng tượng, vừa bước vào cửa, họ đã tuôn ra những lời mắng nhiếc nặng nề:
“Cô điên rồi à? Không biết con trai tôi làm việc ở công ty lớn sao, thế mà lại đăng video bôi nhọ nó!”
“Cô to gan thật đấy, còn dám nói cái gì mà con gái là áo bông nhỏ ấm áp nhất của mẹ, mẹ sẽ bảo vệ nó cả đời…”
“Cô không sinh cho nhà tôi một đứa cháu trai thì thôi, lại còn coi con bé kia như báu vật, đúng là hoang đường!”
“Gọi Lâm Cương về ngay! Nó còn coi chỗ này là nhà không? Từ lúc Nhân Nhân vào tiểu học, nó về được mấy lần?”
Tôi không tranh cãi, chỉ vội đưa con gái vào phòng.
Những lời lẽ bẩn thỉu ấy… một mình tôi chịu là đủ.