Sau Khi Tỉnh Ngộ, Tôi Học Cách Nuôi Dạy Con Lại Từ Đầu

Chương 4



Nuôi dạy con bước thứ ba: cho con đủ cảm giác an toàn.

 

Thuở nhỏ, tôi luôn sợ những lúc bố mẹ cùng ở nhà, vì điều đó đồng nghĩa với việc phải nhận hai luồng trách mắng.

 

Họ mang hết mọi bất mãn trong cuộc sống trút lên tôi.

 

Nấu cơm cứng thì bị đánh, ăn nhiều thì bị mắng, chỉ cần cãi lại một câu là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

 

Mỗi lần nghe câu “Cút đi!” tôi đều hoảng loạn, chỉ biết quỳ xuống xin tha thứ, hứa rằng mình sẽ không lười nữa, lần sau sẽ nhanh hơn.

 

Lớn hơn chút, mẹ tôi lại nói bóng gió với tôi và em gái: căn nhà này sau này là của em trai, bà để lại cho chúng tôi mỗi đứa một căn phòng đã là ơn nghĩa rồi.

 

“Có đứa con gái nào đi lấy chồng mà còn đòi ở nhà mẹ đẻ đâu.”

 

Từng lời từng chữ như khắc sâu vào tuổi thơ tôi.

 

Nhưng chính cư dân mạng đã giúp tôi nhận ra: tất cả những điều đó chỉ là tàn dư tư tưởng phong kiến.

 

Đây là con gái tôi, và đây cũng là nhà của nó!

 

Tôi không cãi lại mẹ chồng.

 

Cãi vã chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm mâu thuẫn thêm gay gắt.

 

Tôi rót nước mời bố mẹ chồng ngồi xuống, điềm tĩnh nói:

 

“Con trai của mẹ không về, tôi cũng không có cách nào khác. Lúc nào anh ta cũng bảo bận, phải đi kiếm tiền.”

 

“Nó nói bận, thì cô chẳng thể nào thông cảm thêm một chút à? Nó là đàn ông mà.”

 

“Nhưng tôi không phải mẹ của anh ta. Tôi cũng có cuộc sống của mình, tôi còn phải nuôi dạy con gái.”

 

Nghe vậy, mẹ chồng giật mình ôm lấy ngực, chỉ thẳng vào tôi mà quát:

 

“Cô điên rồi phải không? Cô vẫn là con dâu nhà họ Lâm, sao lại dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế?”

 

Tôi bình thản đáp lại:

 

“Con trai của mẹ còn làm ra đủ thứ chuyện đại nghịch bất đạo, sao mẹ không quản cho chặt?”

 

Nói xong, tôi không để bà tiếp tục lời qua tiếng lại nữa.

 

Tôi đi thẳng vào phòng, dắt con gái đi ra ngoài.

 

Khi biết Lâm Cương ngoại tình, tôi đã sốc, đã lạnh người, thậm chí thấy ghê tởm… nhưng lại chẳng hề có cảm giác giận dữ.

 

Tôi cứ nghĩ, đàn ông ai mà chẳng ngoại tình, ít nhất anh ta còn chưa mang người đàn bà đó về nhà, thế là đủ rồi, phải không?

 

Bế con bước ra khỏi nhà, tôi vẫn bấm số gọi cho mẹ.

 

Sau ba tiếng chuông, giọng khàn đặc quen thuộc vang lên trong ống nghe:

 

“Đại Ni, làm gì thế, mẹ đang cho gà ăn đây!”

 

Tôi vốn nghĩ mình sẽ không khóc, nhưng nước mắt lại tuôn ra như đập vỡ, không sao kìm lại được.

 

Tôi im lặng rất lâu. Mẹ gọi mấy lần nhưng không nghe đáp lại, liền bực dọc nói:

 

“Đứa nào dám bắt nạt con gái tao, để tao đi xử cho! Ai dám lộn xộn với con gái của Vương Lệ Hà thì chán sống rồi!”

 

Mẹ tôi vẫn luôn như thế — cho một cái tát, rồi lại dúi cho một viên kẹo ngọt.

 

Tôi nhớ lại cái đêm bị bố đuổi ra khỏi nhà, ngồi thẫn thờ bên cối đá đầu làng.

 

Trời càng lúc càng tối, chẳng ai ra tìm. Tôi đành lần theo ánh trăng mà lê bước trở về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ở cổng, tôi nhìn thấy mẹ cầm đèn pin đứng đó.

 

Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói gì.

 

Mẹ chỉ lẳng lặng dắt tôi vào nhà, lấy phần cơm đã để dành ra cho tôi.

 

Mẹ tôi là như thế.

 

Mỗi lần tôi muốn buông bỏ đoạn tình cảm này, bà lại thắp lên cho tôi một ngọn đèn, để tôi chẳng thể nào dứt bỏ được.

 

“Lâm Cương ngoại tình rồi, con muốn ly hôn.”

 

Một câu thôi, mà dậy sóng cả nhà.

 

Ngay cả bố tôi — người đã “về hưu” lâu nay — cũng bật dậy mắng chửi:

 

“Nhà họ Tô này chưa từng có đứa con gái nào ly hôn! Nếu mày dám, thì đừng nhận tao là bố, cút khỏi nhà tao ngay!”

 

Mẹ tôi thì run run hỏi:

 

“Đại Ni, con nghiêm túc thật sao? Con không thể nhịn thêm chút nữa à?”

 

Nhịn, nhịn, nhịn… tôi còn phải nhịn đến bao giờ?

 

Ngày còn nhỏ, ông bà bảo tôi: “Lớn lên rồi sẽ ổn thôi.”

 

Mẹ lại nói: “Lấy chồng rồi sẽ ổn thôi.”

 

Còn bây giờ thì sao?

 

Tôi phải nhịn đến khi nào? Đến lúc anh ta tự giác hối lỗi? Đến khi anh ta nằm liệt trên giường?

 

Tôi cúp máy.

 

Tôi biết mẹ sẽ không để tôi ly hôn.

 

Bà sẽ không cho phép.

 

Bởi vì công việc của em trai cần có một gia đình yên ấm.

 

Bởi vì sĩ diện của bố cần một đứa con gái không ly hôn.

 

Ngắt cuộc gọi xong, tôi đưa con đến nhà em gái.

 

Trên đường, tôi đã kể vắn tắt lại tình hình cho em gái nghe.

 

Mãi đến khi ngồi trên chuyến xe khách, tôi mới chợt nhận ra:

 

Đã hai năm rồi, tôi và em gái chưa từng có một lần gặp gỡ riêng.

 

Từ sau lần cãi vã trước Tết rồi bỏ dở, em gái tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với gia đình.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Chồng nó vốn chẳng ra gì — vừa phá tan hết tiền bạc, nhà cửa trong nhà, rồi lại ôm nốt số tiền tiết kiệm cuối cùng chạy theo người đàn bà bên ngoài.

 

Người đàn bà đó còn mang thai, nhưng đứa bé trong bụng thậm chí chẳng phải con của hắn ta.

 

Em gái tôi lúc ấy chỉ còn một đứa con gái đang học cấp ba, cùng với khoản nợ chín trăm nghìn.

 

Bên nhà chồng biết mình có lỗi, đành bán căn nhà tổ để trả bớt một phần nợ.

 

Đến Tết, em tôi dẫn con gái về ăn Tết.

 

Tên chồng hèn hạ quỳ rạp dưới chân xin tha thứ, khóc lóc nói mình cũng chỉ là bị lừa, rằng người đàn bà kia vốn không yêu anh ta, chỉ yêu tiền.

 

Có được tiền rồi thì biến mất.

 

Nhưng trái tim em gái tôi đã c.h.ế.t từ cái ngày căn nhà bị dọn sạch.