Nó chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nói khẽ:
“Ly hôn đi. Nói thêm cũng vô nghĩa.”
Người bố vốn quanh năm chẳng mấy khi đoái hoài tới gia đình, lúc này lại nổi trận lôi đình, giơ tay tát thẳng vào mặt em tôi:
“Ly hôn? Mày điên rồi à! Em trai mày còn đang làm trong cơ quan nhà nước, nhà này sao lại để xảy ra chuyện mất mặt như thế? Đúng là điên rồ! Tao còn sống thì mày không được phép ly hôn! Trừ khi tao chết, mày mới có thể bỏ chồng!”
“Vương Lệ Hà, bà quản con gái bà ngay! Nó mà ly hôn thì sau này tôi còn biết ngẩng mặt đi gặp họ hàng, bè bạn thế nào? Tôi phải giấu mặt thế nào với thiên hạ đây?”
Em gái tôi không thể tin được.
Chuyện kinh khủng đến thế xảy ra, bố lại chẳng thèm quan tâm.
Điều duy nhất khiến ông ta phát điên chính là… việc em tôi muốn ly hôn.
Khi bị dân cho vay nặng lãi dí đến tận cửa, em tôi không khóc.
Khi bị chồng bỏ rơi, nó cũng không khóc.
Nhưng đến lúc bố rõ ràng biết Trương Cường là một kẻ cặn bã mà vẫn cấm nó ly hôn… thì nơi gọi là “gia đình” này đã hoàn toàn khiến nó c.h.ế.t tâm.
“Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải ly hôn. Bất kể là ai, cũng không thể ngăn cản.”
Bố tôi cầm chiếc cốc nước ném thẳng vào đầu em gái.
Chiếc cốc vỡ toang, để lại một vệt m.á.u dài chảy xuống gương mặt nó.
Mẹ bị tiếng động dọa sợ, liền lao tới, dùng nắm đ.ấ.m đánh vào bố:
“Ông điên rồi sao! Nó không phải con gái ông à? Trương Cường là hạng người gì mà ông không đứng về phía con, lại còn bênh vực cho kẻ ngoài!”
Bố hung hãn hất mẹ ngã xuống đất.
“Đồ đàn bà điên! Nếu không phải bà sinh được ba đứa con, mà chúng nó còn có chút tiền đồ, thì ông đây đã chẳng thèm giữ bà lại từ lâu rồi!”
Mẹ sững người, nhìn ông như thể nhìn một kẻ xa lạ.
Rồi bà bật khóc thảm thiết, gào thét trong tuyệt vọng:
“Tôi thật là oan uổng! Lấy ông bao năm chưa hưởng được một ngày hạnh phúc, sinh cho ông ba đứa con, mà ông lại đối xử với tôi như thế này!”
“Ông không phải con người! Ông đi tìm đàn bà già ngoài kia, mặc kệ con cái, ông là đồ súc sinh!”
Một cái tát nữa dập tắt tiếng khóc than của mẹ.
“Muốn chửi thì cút ra ngoài mà chửi! Đây là nhà của ông!”
Khoảnh khắc đó, mẹ giống như một con gà mái thua trận, chỉ biết thất thểu dắt theo các con rời đi.
Tôi đưa mẹ và em gái về nhà.
Trong lòng lại nảy ra một tia may mắn — còn may, Lâm Cương không có ở đây.
Nếu không, tôi thật sự chẳng biết phải đưa mẹ đi đâu.
Mà rốt cuộc… đâu mới là nhà của tôi?
Đến nhà em gái, tôi mới biết hai năm qua nó sống khổ sở đến thế nào.
Năm ngoái, nó từng nộp đơn ra tòa xin ly hôn, nhưng tòa lấy lý do “tình cảm vợ chồng chưa rạn nứt” mà bác bỏ.
Sau đó, nó đành một mình thuê căn phòng nhỏ, gắng gượng nuôi sống hai mẹ con.
Tôi nói với nó:
“Lần này chị đến vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà cho em và Kiều Kiều. Chị cũng quyết định rồi — chị sẽ ly hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nó ngạc nhiên:
“Sao lại thế? Anh rể chẳng phải vẫn là kiểu đàn ông truyền thống sao? Ít nhất mỗi tháng cũng đưa cho chị chút tiền mà.”
Tôi khẽ cười, lắc đầu:
“Chị sớm đã muốn ly hôn rồi. Chỉ là trước kia nghĩ không thông. Giờ thì đã hiểu — cuộc sống là của mình, không thể sống thay người khác được.”
Nuôi con bước thứ tư: đôi khi cũng phải học cách thực hiện ước muốn của chính mình.
Tôi chia sẻ câu chuyện về em gái, cũng như việc mình quyết định ly hôn lên mạng.
[Tôi muốn ly hôn rồi. Cảm giác như góa bụa quá lâu.]
[Ủng hộ chị, phụ nữ độc lập mới đẹp.]
[Cuối cùng cũng buông được rồi, cái nhà chẳng phải là nhà, chồng chẳng phải là chồng, chỉ biết sai khiến như ông chủ.]
[Ủng hộ +1.]
[Ủng hộ +10086.]
Đọc những dòng bình luận ấy, tôi càng thêm quyết tâm phải tiến về phía trước.
Tình cảm giữa tôi và Lâm Cương chẳng phải ngày một ngày hai mà rạn nứt.
Ngày mới cưới, ai mà chẳng từng nghĩ đến cảnh vợ chồng hòa hợp, nắm tay nhau dưới trăng.
Nhưng rồi, cơm áo gạo tiền dần chiếm hết mọi đề tài trò chuyện.
Từ “Hôm nay em có đẹp không?” biến thành “Anh xem, em mua được cả thùng giấy vệ sinh rẻ lắm.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi nhìn sang con gái, đứa trẻ đã theo tôi vất vả bao năm.
Đã đến lúc phải đưa ra quyết định rồi.
“Lâm Cương, chúng ta gặp nhau một lần đi.”
Tôi bế con gái ra khỏi chăn, tiện hôn nhẹ lên má nó.
“Hôm nay được gặp bố rồi, Nhân Nhân có vui không?”
“Chỉ cần mẹ vui là con vui. Mẹ đi đâu, con đi đó.”
Nhân Nhân giờ đã không còn là một đứa bé. Con có quyền biết những gì đang xảy ra trong gia đình.
Nuôi con bước thứ năm: đừng coi con mãi là trẻ con.
“Bố mẹ có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Con cũng là một phần của gia đình, tất nhiên có quyền được biết.”
“Vâng. Con yêu mẹ, con sẽ nghe theo mẹ.”
Tôi hẹn gặp Lâm Cương ở quán cà phê.
Một là nơi đây yên tĩnh, dễ nói chuyện.
Hai là con bé đã thèm bánh ở đó từ lâu, lần này nó đứng top 50 toàn khối, coi như phần thưởng.
Ba là tôi cũng muốn cầm bút trở lại, hy vọng ở quán cà phê tìm được chút cảm hứng.
Khi tôi và con tới nơi, Lâm Cương đã ngồi đó.
Trên bàn chỉ có một cốc latte và một chiếc ô tô đồ chơi.
Thấy tôi bước lại, anh ta chẳng ngẩng đầu, cũng chẳng chào hỏi.
Mãi đến khi tôi ngồi xuống, anh ta mới để ý đến con gái.