Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin
6
Tôi cười hiểu ý, "Sao cô biết bức thư tình này là do tôi viết, bằng chứng đâu?"
May mà chị đây đã sớm có phòng bị, khổ luyện thư pháp, chính là vì ngày hôm nay.
Biểu cảm của Chu Ý trống rỗng trong giây lát, trừng lớn mắt:
"Không phải đâu, cái này còn cần bằng chứng gì nữa, nội dung này chẳng phải đã chứng minh là do cô viết sao?"
"Ồn ào quá."
Đoàn Hành đứng dậy, với chiều cao gần một mét chín, khí thế bức người.
Lớp học kỳ lạ im lặng, bởi vì cậu ấy là lớp trưởng của chúng tôi.
Tôi bình tĩnh đưa bức thư tình cho cậu ấy, "Lớp trưởng, cậu xem bức thư tình này có phải do tôi viết không?"
Cậu ấy nhận lấy liếc nhìn, đôi lông mày thanh tú có vẻ hơi sắc bén.
Một lát sau, cậu ấy thản nhiên nói, "Đây không phải do Kiều Miên viết."
Sắc mặt Chu Ý khó coi, "Đoàn Hành, không thể vì cô ta là bạn cùng lớp của cậu mà cậu bao che cho cô ta chứ?"
Khóe miệng cậu ấy hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia chế giễu:
"Chẳng lẽ cậu không biết Kiều Miên là quán quân cuộc thi viết chữ đẹp sao?
"Chữ viết trong bức thư tình này xấu như vậy, nhìn là biết không phải cùng một người viết rồi."
Tôi: "..."
Cậu có lịch sự không vậy?
Một bạn học nhận lấy bức thư tình, một đám người chen chúc nhau xem.
"Đúng vậy, tôi biết chữ của Kiều Miên, căn bản không phải như vậy, chữ này giống học sinh tiểu học!"
"Hơn nữa anh Đoàn từ nhỏ đã luyện thư pháp, chắc chắn có thể nhận ra từ nét chữ có phải cùng một người viết hay không."
"Chu Thấm này... ờ, là loại người gì vậy, khó mà đánh giá."
Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Chu Thấm và Chu Ý lúng túng không biết giấu mặt vào đâu.
Chu Thấm không cam lòng nói, "Nhưng đây chính là từ trong phòng của em..."
"Nói đến phòng của tôi," tôi lấy ra một đoạn video, "Cái này cô giải thích thế nào?"
Trong video rõ ràng là Chu Thấm đang lục lọi đồ đạc trong phòng tôi, thậm chí còn ngửi quần áo của tôi.
Các bạn học sau khi xem xong lập tức sôi nổi, mặt cô ta trắng bệch, môi không ngừng run rẩy.
"Trước đây tôi đã thắc mắc, tại sao cô luôn vu oan tôi, chia rẽ tôi và Phó Khâm."
"Bây giờ lại giả mạo thư tình, muốn tôi bị mọi người cô lập."
Chu Thấm tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Cô nói bậy!"
"Hóa ra," tôi cười nham hiểm, "cô muốn độc chiếm tôi!"
Lớp học vốn đang ồn ào náo nhiệt lại một lần nữa kỳ lạ im lặng, vẻ mặt hào hứng của mọi người lập tức cứng đờ.
Bạn học: "Hả?"
Sắc mặt Chu Thấm cứng đờ, cũng không còn giả vờ đáng thương nữa:
"Kiều Miên, cô bị điên à?"
"Hừ, nếu cô không thích tôi thì sao lại luôn nhân lúc tôi không có ở đó mà vào phòng tôi ngửi mùi quần áo của tôi?
"Nếu cô không thích tôi thì sao lại luôn chia rẽ tôi với những người xung quanh, khiến họ xa lánh tôi?
"Nếu cô không thích tôi thì sao lại quan tâm đến mối quan hệ của tôi và Phó Khâm như vậy, vắt óc tìm cách cướp anh ta đi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-3.html.]
"Khiến tất cả mọi người đều cô lập tôi, tôi sẽ chỉ là của riêng cô, cô thật là thâm sâu khó lường!"
Sắc mặt Chu Thấm thay đổi liên tục như bảng màu, trông rất thú vị.
Còn các bạn học khác thì đã cười đến mức không đứng dậy nổi, tiếng cười ha ha liên tiếp vang lên chói tai:
"Sao cậu ta có thể tự tin nói ra những lời chấn động như vậy chứ?"
"Tôi không chịu nổi nữa, cười c.h.ế.t mất, hahahahaha..."
"Từng thấy người thanh minh, chưa thấy ai thanh minh kiểu này, đỉnh cao!"
Đoàn Hành ngồi bên cạnh cười khẽ, bị tôi trừng mắt nhìn.
Cậu ấy dùng nắm tay che miệng, khóe mắt cong cong, giơ ngón tay cái với tôi.
Chu Ý biết mình bị lợi dụng, tức giận trừng mắt nhìn Chu Thấm, rồi bỏ đi.
Tôi đi đến bên cạnh Chu Thấm, "Chả trách khi cô đến nhà tôi lại nói muốn làm bạn tốt cả đời với tôi, hóa ra đã để ý tôi từ lâu rồi.
"Tuy tôi xinh đẹp thông minh, thích tôi cũng là chuyện đương nhiên, nhưng chúng ta không thể nào đến được với nhau.
"Cô là họ hàng của tôi, còn là một kẻ biến thái, mối tình cấm kỵ này là không được phép đâu!"
Tiếng cười của mọi người ngày càng lớn, cô ta nhìn tôi chằm chằm, mắt đỏ hoe:
"Kiều Miên, cô cứ chờ đấy!"
Môi cô ta mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được câu nói cay nghiệt này rồi bỏ chạy.
【Ting! Thành công ghê tởm Chu Thấm một lần, mười vạn tệ tiền thưởng đã đến tài khoản!】
Trận chiến này, kết thúc với chiến thắng áp đảo của tôi.
7.
Tôi nổi tiếng rồi, có người đăng video của tôi và Chu Thấm lên mạng.
Tài khoản mạng xã hội của tôi cũng bị người ta tìm ra.
Từ một người đẹp đáng thương chuyển sang làm nữ hài hước.
Mỗi ngày đều có người tag tôi trong phần bình luận:
[Chị ơi, có một tên bắt chước chị!]
Tôi: [Còn có chuyện này nữa à, để tôi xem nào.]
[Chị ơi, dạy em cách cãi nhau tự tin như chị được không? Em có thể trả phí!]
Tôi: [Trả phí tư vấn à? Một giờ... tám trăm mét.]
[Cô ấy chắc chắn là thích cậu, cứ chiều theo cô ấy đi!]
Tôi: [Đây là một vấn đề cô đơn.]
Cũng có người mắng tôi tự tin thái quá, bị cư dân mạng tỉnh táo mắng cho tơi tả.
[Mắng người bị hại ở đây à, bạn là thể loại người gì vậy, tôi nghe mà chẳng muốn trả lời.]
[Chu Thấm lên tiếng đi!]
[Tuy cách thanh minh này kỳ lạ, nhưng tôi lại hơi bị thuyết phục, Chu Thấm có khi nào thật sự thích chủ thớt không?]
[Tầng trên là cái cp tà đạo gì vậy!]
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Thậm chí có người nhắn tin riêng mắng tôi, nhưng tôi lại xem rất thích thú.
Dù sao thì âm thanh leng keng mười vạn vào tài khoản thật sự quá êm tai.
Đâu phải là bạo lực mạng?
Đều là cây hái ra tiền của chị đấy!
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com