Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin

Chương 4



8

Trận chiến giữa tôi và Chu Thấm lan truyền ầm ĩ trong trường.

Cô ta thậm chí còn không dám đi học.

Phó Khâm và bạn của anh ta, Mạnh Siêu, chặn tôi lại.

"Bức thư tình này... là do cô viết cho tôi lúc trước đúng không?"

Ánh mắt Phó Khâm tối sầm lại, yết hầu chuyển động, "Đừng lừa tôi, tôi nhận ra chữ của cô."

Sắc mặt Mạnh Siêu có chút khó coi:

"Phó Khâm, nói nhảm với cô ta làm gì, bảo cô ta xin lỗi Chu Thấm đi!"

Tôi nheo mắt nhìn hắn ta.

Trong tiểu thuyết, hắn ta luôn là kẻ bám đuôi Chu Thấm.

Không chỉ cam tâm tình nguyện giúp Phó Khâm và Chu Thấm đến với nhau, còn cố tình theo đuổi tôi, muốn tôi từ bỏ Phó Khâm.

Phó Khâm mím môi, "Miên Miên, cô làm Chu Thấm mất mặt trước đám đông, bây giờ cô ấy rất buồn, cô đi xin lỗi cô ấy đi."

Tôi nhìn xung quanh, "Ây, hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa!"

"Kiều Miên!"

Phó Khâm sa sầm mặt, "Nếu không xin lỗi, sau này cô đừng tìm tôi nữa, nghĩ cho kỹ đi!"

Tôi làm vẻ mặt mừng rỡ, "Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao?"

Mặt anh ta tức thì đen như đ.í.t nồi, định nói lại thôi. Mạnh Siêu mắt lóe lên tia giận dữ: "Kiều Miên, chỉ là chuyện xin lỗi thôi, sao cô phải làm ầm ĩ lên thế? Chỉ vì Phó Khâm không thích cô, cô liền trả thù Chu Thấm? Trước đây sao tôi không phát hiện ra cô xấu xa như vậy?"

Tôi mỉm cười, "Ồ, vì tôi không đồng ý lời tỏ tình của anh, nên anh tức à?"

Phó Khâm khựng lại, cau mày nhìn Mạnh Siêu: "Cậu tỏ tình với Kiều Miên? Sao tôi không biết?"

Mặt Mạnh Siêu thoáng chút hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ấp úng nói: "Lúc đó chỉ là đùa thôi."

Tôi lật đến đoạn chat với hắn, toàn là những câu tỏ tình sến súa, mà tôi chẳng thèm trả lời:

[Miên Miên, em đẹp quá, yêu em là định mệnh của anh, anh biết! (hoa)]

[Miên Miên, hình như có gì đó đang cháy, thì ra là trái tim anh đang bùng cháy vì em!]

[Ting! Thành công làm Phó Khâm và Mạnh Siêu ghê tởm một lần, phần thưởng hai trăm nghìn tệ đã được chuyển!]

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-4.html.]

Cứ mỗi câu tôi đọc, mặt Phó Khâm lại đen thêm một phần. Mạnh Siêu đỏ mặt tía tai, hét lên: "Câm miệng!"

Giọng Phó Khâm lạnh như băng: "Mạnh Siêu, cậu dám sau lưng tôi theo đuổi Kiều Miên? Tôi đã đồng ý chưa?"

Mạnh Siêu lảng tránh ánh mắt, bị Phó Khâm túm cổ áo lôi ra ngoài. Hắn quay lại trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo như rắn độc. Tôi lười quan tâm bọn họ, bỏ đi thẳng.

9

Đi ngang qua góc rẽ, tôi phát hiện Đoàn Hành đang dựa vào tường, nghe ngóng với vẻ thích thú. "Ây da, nghe lén bị phát hiện rồi!" Cậu ấy cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nghe lén người khác nói chuyện mà còn vênh váo được nữa à?

Tôi cười với cậu ta một cách ngây thơ: "Lớp trưởng, cậu quan tâm đến tôi thế, thích tôi à?"

Nụ cười trên mặt Đoàn Hành cứng đờ, hàng mi khẽ run. Cậu ấy im lặng một lúc, cuối cùng cũng thốt ra được một câu: "Đừng nói bậy." Cả tai đỏ ửng.

[Hệ thống, sao không có thông báo thưởng?] Tôi hơi khó hiểu.

[Ký chủ, có khả năng là, cậu ta không những không thấy ghê tởm, mà còn đang thầm sướng?]

Tôi:?

Đoàn Hành quay mặt đi, ho khan hai tiếng như che giấu điều gì đó. "Đi ăn cơm cùng nhau không?"

Tôi là ủy viên tuyên truyền, thường xuyên hợp tác với Đoàn Hành, thỉnh thoảng cũng ăn cơm cùng nhau.

Trên đường đến canteen, tôi liên tục nói những câu tự tin thái quá: "Mời tôi ăn cơm cùng, có phải là muốn tạo không gian riêng tư với tôi không? Hứ, hôm nay còn nói giúp tôi, chắc chắn là thích tôi rồi? Hửm? Sao không nói gì, bị tôi mê hoặc rồi hả?"

Không vì gì khác, mười vạn tệ của Đoàn Hành này, tôi nhất định phải kiếm được.

Kết quả là cậu ấy im thin thít, mặt lại càng lúc càng đỏ.

Hệ thống im lặng một lúc. [Ký chủ, cô đừng thưởng cậu ta nữa, được không? Cậu ta thích lắm rồi!]

Tôi: ...

[Đừng lo, tôi còn cách.]

Chỉ có thể dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi gọi một phần bánh cuốn và một lon coca, trước mặt cậu ấy đổ coca vào bánh cuốn. Vẻ mặt Đoàn Hành dần dần nứt ra. Cậu ấy nhìn tôi với vẻ không thể tin được: "Cậu đang làm gì vậy?"

Tôi gắp một đũa bỏ vào miệng: "Cậu không hiểu đâu, người Quảng Đông chúng tôi đều ăn bánh cuốn như vậy."

Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi: "Từ hôm nay trở đi, cậu chính là một cái tỉnh*, tôi không đùa đâu."

(*ý nói là làm méo gì có cái tỉnh nào ăn kiểu đấy, có bả thôi, tự làm 1 cái tỉnh ưa ăn gì ăn đi)

[Ting! Thành công làm Đoàn Hành ghê tởm một lần, phần thưởng mười vạn tệ đã được chuyển!]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com