Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin

Chương 5



10

Mẹ tôi gọi điện bảo tôi về nhà. Chu Thấm đang ôm bà ấy khóc lóc thảm thiết, khi nhìn thấy tôi, ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống. Vậy mà vẫn giả vờ đáng thương: "Miên Miên, sao em lại vu oan cho chị? Là chị đã làm gì sai sao?"

Tôi nghi ngờ hỏi cô ta: "Chẳng lẽ cô đã làm gì đúng sao?"

Cô ta nghẹn lời, khóc to hơn. Mẹ tôi lập tức dịu dàng an ủi cô ta, rồi trừng mắt nhìn tôi.

Bố tôi mặt mày âm trầm đứng dậy, tát tôi một cái thật mạnh. Máu mũi chảy xuống, tai tôi ù đi. Tôi từ từ nghiêng đầu nhìn ông, khuôn mặt lạnh lùng này dần dần chồng lên khuôn mặt tươi cười ấm áp ngày nào.

"Bố yêu Miên Miên nhất, Miên Miên là công chúa nhỏ của bố cả đời! Hôm nay ở trường có bị uất ức gì không, phải nói cho bố biết nhé! Miên Miên là niềm tự hào của bố mẹ!"

...

Hình ảnh yêu thương của họ ngày xưa dần mờ nhạt. Chỉ còn lại hai khuôn mặt xa lạ trước mắt.

Bàn tay bố tôi tát tôi vẫn còn run rẩy. Nhưng ông vẫn lạnh lùng, giọng điệu nghiêm khắc: "Con làm như vậy thì Thấm Thấm còn mặt mũi nào ở trường nữa? Mau đi đính chính lại!"

Tôi nhìn ông chằm chằm: "Đính chính thế nào? Vu oan cho con, vào phòng con lục lọi đồ đạc, chuyện nào không phải sự thật?"

Mắt mẹ tôi thoáng chút không đành lòng, nhưng nhìn Chu Thấm khóc lóc thảm thiết, bà lại thở dài: "Miên Miên, con xin lỗi Thấm Thấm đi, nói là hiểu lầm là được rồi, không phải chuyện gì to tát, đừng ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa."

Chu Thấm ngẩng đầu lên khỏi vòng tay mẹ tôi, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười cong tà ác. Tôi cúi đầu cười khổ.

Từ hôm nay, tôi không còn cha mẹ nữa: "Con không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?"

Họ sững người, rõ ràng không ngờ tôi lại phản bác. Bố tôi càng tức giận, gân xanh trên trán nổi lên: "Không xin lỗi, vậy thì cút khỏi nhà!"

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi nhìn họ một cái. Trong ngôi nhà này, tôi mới là người ngoài cuộc lạc lõng.

Khoảnh khắc đóng cửa, mẹ tôi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

11

Trên đường nắng rất gắt, nhưng tôi lại không cảm thấy ấm áp. Một chiếc Mercedes đen dừng lại bên cạnh tôi, bấm còi. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt điển trai của Đoàn Hành. Cậu ấy hơi cau mày: "Cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."

Bên cạnh, một quý bà sang trọng, rạng rỡ cũng thò đầu ra, có đến tám phần giống Đoàn Hành. "Là bạn học của Tiểu Hành à? Lên xe nhanh đi, Quảng Đông nóng như vậy, cháu không muốn sống nữa à?"

Bà ấy xuống xe đẩy tôi vào ngồi cạnh Đoàn Hành, còn mình thì ngồi ở ghế phụ. Tôi mím môi, hơi lúng túng trước sự nhiệt tình của bà ấy.

Đoàn Hành hơi nghiêng người, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi như lông vũ lướt qua: "Đây là mẹ tôi, người lái xe là bố tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-5.html.]

Tôi nuốt nước miếng, lúng túng chào hỏi họ. Hai vợ chồng đều hiền lành phúc hậu, mẹ Đoàn cười tủm tỉm nhìn tôi: "Đến nhà dì ăn cơm trước đã, rồi cháu với Tiểu Hành cùng về trường cho có bạn đồng hành nhé."

Tôi ngẩn người: "Ơ, như vậy không tiện lắm đâu?"

Mẹ Đoàn nhìn Đoàn Hành đầy ẩn ý: "Không tiện chỗ nào, dì thấy rất tốt mà, Tiểu Hành, con thấy sao?"

Tôi nghi hoặc quay sang, cậu ấy chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng. Đỉnh tai ửng đỏ.

12

Không khí trong nhà họ rất ấm áp. Đặc biệt là mẹ Đoàn rất nhiệt tình, cứ khen tôi hết lời. Lời khen ngợi đã lâu không được nghe khiến tôi vừa cảm động vừa hơi lâng lâng.

Trên đường về trường, tôi vỗ vai Đoàn Hành như anh em tốt: "Gia đình cậu cũng tốt ghê!"

Cậu ấy nhìn tôi một cái bất đắc dĩ, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc trên trán cậu ấy, làm dịu đi đường nét lạnh lùng. Tim tôi đập mạnh, bắt đầu đập nhanh hơn.

Giọng nói máy móc vang lên không đúng lúc: [Ký chủ, cô yêu rồi à?]

[... Câm miệng!]

13

Một bài đăng trên diễn đàn trường đột nhiên hot lên: [Hotgirl khoa Truyền thông Kiều Miên bán dâm!]

Chủ bài đăng còn ẩn danh kể về việc tôi đê tiện như thế nào, chuyện giường chiếu lão luyện ra sao. Video dài tận ba mươi giây, chỉ tồn tại vài phút đã bị quản trị viên xóa. Nhưng bên dưới có rất nhiều người nói đã xem và xin link.

Tôi đi trong trường, đâu đâu cũng là ánh mắt khinh bỉ, chế giễu, ai cũng tránh xa tôi.

Đoàn Hành cau mày, gân xanh trên cánh tay nổi lên, giọng nói cố gắng kìm nén cơn giận: "Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu."

Tôi nhìn cậu ấy: "Cậu tin tôi?"

Dù sao thì bố mẹ tôi và Phó Khâm đều không tin. Bố mẹ tôi nói họ không có đứa con gái đê tiện như vậy, bảo tôi cút càng xa càng tốt. Phó Khâm nói tôi tự cam đọa lạc, không biết xấu hổ, hối hận vì đã quen biết tôi.

Còn Đoàn Hành, đôi mắt đen sâu thẳm, giọng điệu nghiêm túc chưa từng thấy: "Tôi chưa từng nghi ngờ cậu dù chỉ một giây, Kiều Miên, cậu là người tốt nhất."

Một dòng nước ấm chảy qua tim, xua tan đi những mệt mỏi và cô đơn: "Đoàn Hành, cảm ơn cậu."

Tôi cầm video này đi báo cảnh sát, với lý do nghi ngờ bị xâm hại: "Chú cảnh sát ơi, có người đăng một video về cháu lên mạng, nhưng cháu hoàn toàn không có ấn tượng gì, có phải cháu đã bị xâm hại trong lúc không tỉnh táo không?"

Tôi ôm nữ cảnh sát, khóc nức nở: "Nhất định phải giúp cháu, nếu không cháu sống không nổi mất!"

Ánh mắt cô ấy đầy xót xa, kiên nhẫn dỗ dành tôi: "Đừng lo, rất có thể là video ghép bằng AI, dù là thật thì cũng đừng sợ, đó không phải lỗi của cháu. Hãy tin tưởng chúng tôi, tin tưởng pháp luật, người nên cảm thấy xấu hổ không phải là cháu!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com