Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin

Chương 6



Vụ việc được định tính là xâm hại, sự việc trở nên nghiêm trọng. Cảnh sát, với sự hỗ trợ của Đoàn Hành, đã tìm ra người đăng bài. Không ngạc nhiên lắm, đó là Mạnh Siêu.

Hắn ta bị triệu tập đến đồn cảnh sát, nhìn thấy một đám cảnh sát, mặt mày tái mét. Tôi lao đến tát hắn ta hai cái thật mạnh, cào cấu mặt hắn ta: "Mạnh Siêu, anh yêu tôi mà không được, nên muốn hủy hoại tôi sao? Chú cảnh sát ơi, chính anh ta trước đây cứ quấy rối cháu, cháu không đồng ý, anh ta liền yêu sinh hận! Video này chính là bằng chứng anh ta xâm hại cháu!"

Cảnh sát thấy tôi đánh hắn ta đủ rồi, mới làm bộ kéo tôi ra: "Mạnh Siêu, cậu có xâm hại Kiều Miên không!"

Ánh mắt cảnh sát sắc bén, trước mặt họ, mọi lời nói dối đều không thể che giấu. Mạnh Siêu nào ngờ tôi lại mạnh tay như vậy, hắn ta toát mồ hôi lạnh, nghiến răng thú nhận tất cả.

Hắn ta thừa nhận video này là ghép bằng AI. Lý do là vì yêu sinh hận, nên muốn hủy hoại tôi. Cuối cùng, hắn ta bị tạm giam, viết thư xin lỗi tôi, đăng công khai trên diễn đàn trường. Vì ảnh hưởng xấu, nhà trường đã đuổi học Mạnh Siêu.

Tôi cũng đăng một tuyên bố: [Những kẻ đã tung tin đồn nhảm dưới bài đăng đó, không một ai thoát được!]

Tôi lập tức thu thập ảnh chụp màn hình những lời vu khống, vào nhóm mà họ gọi là nhóm chia sẻ link. Thuê luật sư giỏi nhất, tiến hành bảo toàn bằng chứng blockchain*, nộp cho cơ quan công an.

(Bằng chứng blockchain* là dữ liệu ghi trên blockchain để xác minh tính xác thực, nguồn gốc hoặc quyền sở hữu của giao dịch, tài sản hay sự kiện, đảm bảo minh bạch và không thể giả mạo.)

Dư luận lập tức xoay chiều, rất nhiều nữ sinh ủng hộ cách làm của tôi, cho rằng tôi rất dũng cảm:

[Ngầu quá chị ơi, cứ phải mạnh tay như vậy!]

[Im lặng chỉ khiến lũ sâu bọ này lấn tới, mỗi người bị vu khống đều nên dùng vũ khí pháp luật để bảo vệ mình!]

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

[Những kẻ tung tin đồn thất thiệt, đều phải vào tù!]

Tuyên bố này vừa được đăng tải, rất nhiều người đã xóa bình luận và nhắn tin riêng cho tôi, cầu xin tôi tha cho họ. Đủ kiểu van xin thảm thiết, nhưng tôi không mủi lòng. Mạng xã hội không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình.

14

Phó Khâm đến tìm tôi, vẻ mặt mệt mỏi: "Miên Miên, anh xin lỗi, anh..."

Tôi không thèm nhìn anh ta, đi thẳng về phía Đoàn Hành đang dựa vào gốc cây. Cậu ấy nhìn Phó Khâm với vẻ thách thức, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý: "Đoàn Hành, tôi phải đến bệnh viện một chuyến."

"Đau ở đâu?" Đoàn Hành lập tức trở nên lo lắng, kéo tay tôi kiểm tra khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-6.html.]

Tôi im lặng một lúc: "Lúc đánh Mạnh Siêu dùng sức quá mạnh, hình như cổ tay bị trẹo rồi."

Đoàn Hành: "..."

Khi ra khỏi phòng khám, tôi tình cờ gặp Chu Thấm. Cô ta đeo khẩu trang, hoảng loạn nhìn xung quanh, vội vã vào khoa phụ sản.

Đoàn Hành đi lấy thuốc cho tôi, tôi lặng lẽ đi theo cô ta. Giọng nói của Chu Thấm và bác sĩ vọng ra.

"Bác sĩ ơi, bỏ đứa bé này có ảnh hưởng gì không ạ?"

"Thành tử cung của cô rất mỏng, bỏ rồi thì khó mang thai lại lắm."

Chu Thấm im lặng một lúc, dường như đã quyết tâm: "Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Tôi mở to mắt, drama này thật kích thích! Nếu đây là con của Phó Khâm, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ. Chỉ có một khả năng, đứa bé này là của Mạnh Siêu!

Đoàn Hành đột nhiên xuất hiện ở góc rẽ, cậu ấy nhìn thấy tôi, định bước đến chỗ tôi. Vừa lúc Chu Thấm cũng bước ra.

Tôi sợ quá vội vàng chạy đến ấn Đoàn Hành vào góc tường, bịt chặt miệng cậu ấy. Chu Thấm đi lướt qua chúng tôi.

Sau khi hoàn hồn, Đoàn Hành nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như bão tố, cuốn hút lòng người. Trong góc nhỏ hẹp, nhiệt độ mơ hồ tăng dần. Quá gần, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập như trống. Không biết là của cậu ấy hay của tôi.

Hệ thống: [Chết rồi, c.h.ế.t rồi, hôn đi ký chủ!]

Mặt tôi nóng bừng, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, hít sâu một hơi: "Đoàn Hành, cậu thích tôi à?"

Cậu ấy nuốt nước miếng, tai đỏ ửng, nhưng vẫn nhìn tôi chằm chằm.

Im lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng Đoàn Hành cũng chịu thua: "Phải, Kiều Miên, tôi thích cậu."

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, mang theo chút kìm nén.

Khóe miệng tôi không khỏi nhếch lên: "Trùng hợp vậy? Tôi cũng thích cậu."

Cậu ấy nắm tay tôi, cúi đầu ừ một tiếng khe khẽ, không dám nhìn tôi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com