Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin

Chương 7



15

Tôi vừa ngân nga vừa về nhà, tâm trạng rất tốt. Bố mẹ nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng chút vui mừng, nhưng lại cố gắng che giấu.

"Con còn biết đường về à? Trong mắt không còn nhà này nữa phải không?"

Chuyện mắng tôi không phân biệt đúng sai trước đó, không một lời nhắc đến.

Hình như những tổn thương kia chưa từng xảy ra.

Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nữa, hôm nay đến đây chỉ để xem kịch hay thôi.

Tôi mặc kệ họ, tự mình ngồi xuống ghế sofa.

Mẹ tôi có vẻ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng tươi tỉnh hơn một chút.

Bố tôi vẫn mặt nặng mày nhẹ, nhưng ít ra cũng không nói gì nữa.

Chu Thấm làm KOL mạng, suốt ngày bám lấy mẹ tôi quay video, khoe khoang tình cảm mẹ con.

Hôm nay lại đang quay mấy video hài nhảm nhí.

Cô ta ôm mẹ tôi, cười ngọt ngào trước ống kính:

"Một tuổi bị mẹ đánh, quên rồi; mười tuổi bị mẹ đánh, sợ rồi..."

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Tôi thò mặt vào ống kính, cười nham hiểm:

"Zero tuổi bị mẹ đánh, rớt rồi."

Sắc mặt Chu Thấm biến đổi, "Kiều Miên, ý cô là gì?"

"Tôi nào có ý gì?" Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội, "Tôi chỉ nói bừa một câu mà cô cũng phản ứng dữ dội vậy, chậc chậc, quan tâm tôi đến thế à?"

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, mặt xanh mét như ăn phải bả.

【Ting! Thành công làm Chu Thấm ghê tởm một lần, mười vạn tệ đã đến tài khoản!】

Giọng bố tôi nghiêm khắc, "Ai dạy con ăn nói với chị như thế, thật vô giáo dục!"

"Chính vì con quá có giáo dục nên mới không hợp với mọi người, con thậm chí còn nghi ngờ mình không phải con ruột của hai người, rõ ràng hai người và Chu Thấm mới giống một gia đình hơn."

Ông ấy tức đến mức n.g.ự.c phập phồng, chỉ vào tôi mà không nói nên lời.

Mẹ tôi đột nhiên quát lên: "Con nói năng kiểu gì vậy, bố mẹ có chỗ nào có lỗi với con? Có chỗ nào bạc đãi con?"

"Ôi chao, nhiều lắm chứ, từ khi Chu Thấm đến, hai người hở ra là mắng chửi con, còn với cô ta thì trăm chiều thuận ý, lúc nào cũng nâng cô ta lên để dìm con xuống, ai nhìn vào mà chẳng nghi ngờ Chu Thấm mới là con ruột của hai người."

Bà ấy đỏ mắt quát tôi: "Bố mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, muốn con hiểu chuyện hơn!"

"Chẳng phải là lấy danh nghĩa tốt cho con để thao túng tâm lý con sao? Đổi người khác thì đã bị hai người hành cho trầm cảm rồi, cũng may con có trái tim sắt đá mới không bị lệch lạc. Đừng thấy con bây giờ giỏi giang thông minh thế này, đó đều là nhờ bản thân con, hai người đừng có ăn vạ nhé!"

"Nếu hai người thật sự biết dạy dỗ thì Chu Thấm đã chẳng méo mó thành cái dạng này! Mà đúng là các người giống người một nhà thật."

Họ bị tôi công kích đến mức mặt mày tái mét, ngay cả Chu Thấm cũng không dám hó hé nửa lời.

【Ting! Thành công làm cha mẹ thiên vị và Chu Thấm ghê tởm một lần, ba mươi vạn tệ đã đến tài khoản!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-7.html.]

Tôi giãn lông mày, hiện tại người vui vẻ nhất trong nhà này chính là tôi.

Chuông cửa vang lên, bố tôi ra mở cửa, là Mạnh Siêu.

Hắn ta mắt trũng sâu, đầy tơ máu, quần áo nhăn nhúm, trông vô cùng tiều tụy:

"Chú, cháu tìm Chu Thấm."

Bố tôi ngẩn ra vài giây, sau khi phản ứng lại thì tức giận cầm chổi định đánh hắn:

"Chính là mày tung tin đồn nhảm về con gái tao, vậy mà còn dám đến nhà tao?"

Chu Thấm mặt mày tái nhợt, muốn nhân lúc hỗn loạn lẻn vào phòng.

Tôi hét lên một tiếng, "Chu Thấm ở đây này."

Mạnh Siêu đẩy bố tôi ra, xông đến giữ chặt vai Chu Thấm, như thể nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Hắn ta lấy ra một tờ giấy khám thai nhàu nát:

"Đứa bé này là của anh, đúng không?"

Chu Thấm toàn thân cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn.

Tôi thay cô ta trả lời: "Đúng vậy, hai người có con với nhau rồi."

Tờ giấy khám thai này là tôi nhặt được ở thùng rác bệnh viện, vẫn là Đoàn Hành nhặt lên cho tôi.

Tôi chuyển tay gửi cho Mạnh Siêu.

"Kiều Miên, cô nói bậy!" Giọng nói the thé chói tai.

Phòng khách bỗng chốc yên tĩnh lại, bố mẹ tôi nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin nổi.

Mẹ tôi run run môi, "Thấm Thấm, con với cái thai là sao?"

Chu Thấm hoảng loạn đến mức nước mắt giàn giụa, cô ta lắc đầu nguầy nguậy, đẩy mạnh Mạnh Siêu ra:

"Dì ơi, Kiều Miên vu oan cho con, con với Mạnh Siêu không có quan hệ gì cả!"

Mạnh Siêu mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc, cố kìm nén cơn điên loạn:

"Chu Thấm! Tao vì mày mà mất cả tương lai, vậy mà mày dám nói tao với mày không có quan hệ gì!

"Mày đừng quên, chính mày bảo tao tung tin đồn nhảm về Kiều Miên!"

Xoạch——

Cây chổi trong tay bố tôi rơi xuống đất, ông ấy sững sờ đến mức đứng không vững, cả người run rẩy.

Chu Thấm hét lên đầy kinh hãi, "Anh nói bậy!"

Ánh mắt Mạnh Siêu lóe lên vẻ hung dữ, "Tao còn giữ bằng chứng đấy!

"Hoặc là lấy tao, sinh đứa bé ra, hoặc là tao sẽ công khai ảnh mày lén lút qua lại với tao sau lưng Phó Khâm, chọn đi."

Chu Thấm ngây người, há hốc miệng, như bị rút hết sức lực mà ngã khuỵu xuống đất, ánh mắt mất hết thần sắc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com