Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin
16
Phó Khâm bước vào, sắc mặt vô cùng khó coi, nắm đ.ấ.m siết chặt.
Anh ta lao đến đánh nhau với Mạnh Siêu:
"Đồ chó má!"
Mạnh Siêu nhổ một bãi nước bọt:
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
"Mày cũng chẳng ra gì, lúc trước thì treo Kiều Miên, lại còn thèm khát Chu Thấm, đồ khốn nạn!"
Tôi cong môi xem kịch, chó cắn chó, cắn nhau toác mỏ.
Chu Thấm vừa khóc vừa ôm lấy chân Phó Khâm:
"A Khâm, tha thứ cho em lần này được không, đều là Mạnh Siêu ép em!
"Em yêu anh mà!"
Hàm Phó Khâm nghiến chặt, lửa giận trong mắt dường như sắp bùng nổ.
Anh ta đạp mạnh cô ta một cái, "Cút!"
Chu Thấm mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.
Cô ta ôm bụng, phía dưới xuất hiện một vũng máu.
Mẹ tôi hét lên, Phó Khâm cũng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Mọi thứ hỗn loạn như một nồi cháo.
17
Cuối cùng thì con của Chu Thấm cũng được giữ lại.
Cô ta nằm trên giường, trông vô cùng yếu ớt, nhưng ánh mắt lại hung dữ như muốn băm tôi ra thành trăm mảnh:
"Đều tại con khốn này!"
Tôi ung dung gọt một quả táo, cho vào miệng:
"Tôi cũng tò mò lắm, bố mẹ yêu cô, Phó Khâm yêu cô, tất cả những gì của tôi đều bị cô cướp mất rồi, cô còn chưa hài lòng à?"
Ánh mắt cô ta u ám, khóe miệng lại từ từ nhếch lên, như kiểu mặc kệ tất cả, không giả vờ nữa:
"Tại sao từ nhỏ mày được sống trong nhung lụa, còn tao lại bị lão già nghiện cờ b.ạ.c kia đánh đập?
"Bộ váy trắng của mày, trông rất chướng mắt, mày nghĩ tặng tao cái vòng tay rẻ tiền là tao vui rồi à? Ai thèm bố thí của mày chứ?
"Tao phải nhìn thấy mày thân bại danh liệt, trắng tay mới hả dạ, hiểu chưa?"
Ánh mắt và giọng điệu mỉa mai của cô ta không hề che giấu:
"Bố mẹ mày cũng ngu ngốc, tao chỉ cần khóc lóc vài tiếng là họ tin mày bắt nạt tao.
"Phó Khâm cũng vậy, chỉ cần ngoắc tay là anh ta chạy đến."
"Kiều Miên!" Cô ta cười méo mó, "Mày đúng là kẻ thất bại!"
Tôi suýt nữa thì không kìm nén được cơn buồn nôn dâng trào.
Trên đời này thật sự có người vô cớ ghét bỏ mình, dù mình chẳng làm gì sai cả.
Tôi nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai:
"Chu Thấm, người thất bại mới đúng là cô đấy chứ?
"Tôi ưu tú, xinh đẹp, tự tin, dù cô làm gì cũng không thể đánh bại tôi.
"Còn cô, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn để cầu xin tình yêu của người khác, cô thật đáng thương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-8.html.]
Tôi đứng dậy, thản nhiên nói:
"Những thứ có thể bị cướp mất thì chưa bao giờ là của tôi, không cần nữa, bố thí cho cô đấy."
Mắt cô ta đỏ ngầu, nắm chặt ga giường.
Sau khi tôi đóng cửa lại, bên trong vang lên tiếng khóc xé lòng.
【Ting! Thành công làm Chu Thấm suy sụp, năm mươi vạn tệ đã đến tài khoản!】
Tôi giật mình, 【Sao lại có năm mươi vạn?】
Hệ thống: 【Suy sụp là sự sụp đổ hoàn toàn của phòng tuyến tâm lý, phần thưởng đương nhiên cao hơn!】
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Biết thế chửi thêm vài câu nữa rồi!
17
Bố mẹ đứng ở cửa, nghe thấy tất cả.
Mẹ tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, trông như già đi mười tuổi.
Bà ấy nắm tay tôi, "Miên Miên, là mẹ xin lỗi con, không ngờ Chu Thấm lại là loại người như vậy!"
Tôi từ từ rút tay ra, cười nói: "Hai người không phải là không biết, mà là giả vờ không biết.
"Đã thiên vị rồi thì đừng giả tạo mà ăn năn nữa."
Bố tôi im lặng đứng bên cạnh, mím chặt môi không nói một lời.
Ông ấy như đột nhiên bị núi đè, lưng còng xuống rất nhiều.
Mẹ tôi ngây người nhìn bóng lưng tôi rời đi, nước mắt từ từ trào ra.
【Ting! Thành công làm cha mẹ thiên vị suy sụp, năm mươi vạn tệ đã đến tài khoản!】
Có những thứ, vỡ rồi là vỡ rồi.
Dù có hàn gắn lại cũng không còn như xưa nữa.
18
Tôi chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn hộ gần nhà Đoàn Hành.
Cuối tuần rảnh rỗi thì sang nhà cậu ấy ăn cơm.
Mẹ Đoàn rất quý tôi, thường xuyên rủ tôi đi mua sắm, làm móng.
Đoàn Hành chỉ biết bất lực lẽo đẽo theo sau xách đồ.
Có lần, mẹ Đoàn thần bí gọi tôi vào phòng.
Bà ấy hỏi tôi, "Cháu có biết Tiểu Hành thích cháu từ khi nào không?"
Tôi ngẩn ra, hình như thật sự không biết.
Bà ấy đưa cho tôi một bức ảnh, cười tủm tỉm.
Đây là ảnh chụp Đoàn Hành, nhưng phía sau cậu ấy, là tôi đang cúi chào trên sân khấu.
"Nó ấy, học cùng trường cấp ba với cháu, từ khi xem cháu biểu diễn ba lê là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!"
Mẹ Đoàn che miệng cười khúc khích: "Giống dì, thấy đẹp trai là mê."
"Mẹ!"
Đoàn Hành đột nhiên xông vào giấu bức ảnh đi, mặt đỏ như gấc, không dám ngẩng đầu lên.
"Mẹ nói với cô ấy chuyện này làm gì!" Vừa xấu hổ vừa bối rối.
Mẹ Đoàn vỗ vai cậu ấy, "Không phải là giúp hai đứa tăng tiến tình cảm sao, hai đứa cứ ở đây nói chuyện đi, mẹ đi làm đẹp đây!"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com