Trẫm răn dạy thằng nhóc ngu ngốc này một trận ra trò nhưng thằng nhóc này tai trái vào tai phải ra, chỉ biết chớp chớp mắt to ngơ ngác nhìn trẫm: “Hoàng huynh, sao đệ cảm thấy huynh tự dưng trở nên y hệt phụ hoàng hay cằn nhằn vậy?”
Trẫm nhìn bộ dạng bất tài vô dụng của nó, giận đến không chỗ phát tiết, nhấc chân đá cho một cái: “Cút về mà suy nghĩ cho kỹ đi!”
Nó ôm m.ô.n.g chạy ra ngoài: “Giống thật sự luôn ấy! Đến cả cái lực đá này cũng giống hệt phụ hoàng!”
8
Sứ thần Vệ quốc còn dâng lên cho trẫm hai vị mỹ nhân.
Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn.
Vừa xinh đẹp, vừa ăn nói dễ nghe, biết cả thư pháp hội họa lại còn ca hay múa giỏi.
Bọn họ hỏi trẫm có vừa mắt không.
Trẫm gật đầu rồi cười với các mỹ nhân vô cùng hiền từ, tài mạo song toàn như vậy, con trai ta có phúc rồi.
Thế là vung tay một cái thu hết vào hậu cung.
Sau khi mỹ nhân tiến cung, sứ thần Vệ quốc lại tìm đủ mọi lý do để cố gắng nán lại thêm một thời gian nữa.
Nghe nói trong thời gian này, bọn họ công khai ngấm ngầm muốn đưa tin tức cho hai vị mỹ nhân trong cung nhưng đều không thành công.
Hừ, nằm mơ giữa ban ngày à.
Đã vào đến hoàng cung Đại Hạ của trẫm thì chính là người của Đại Hạ ta.
Về phần mấy tên triều thần không an phận kia, trẫm c.h.é.m một mẻ, bãi miễn một đợt, thêm vào đó Thôi Diễn ở giữa điều đình cân bằng, dần dần cũng đều an phận xuống, ai làm việc nấy.
Sứ thần Vệ quốc thấy không có chỗ nào để giở trò, đành xám xịt cuốn gói về nước.
9
Thu dọn xong một đống rắc rối này, trẫm cuối cùng cũng rảnh rang.
Coi như là thuận lợi giúp thái tử ngồi vững ngai vàng.
Thật ra vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng lo, trẫm đã sớm an bài ổn thỏa cho thằng nhóc này rồi, chiếu thư kế vị, đại thần phụ trợ, binh quyền quốc khố, trẫm đều đã sắp xếp đâu ra đấy hết cả.
Ngay cả khi không có trẫm, đáng lẽ nó cũng phải xoay sở được chứ, dù sao cũng là do đích thân trẫm dạy dỗ mà ra.
Ai ngờ đến phút cuối, trẫm lại chẳng thể nào rũ bỏ được cái gánh nặng này.
Trẫm mười bốn tuổi lên ngôi, trị vì ba mươi năm, tuy không dám nhận là minh quân gì nhưng cũng coi như là cần mẫn.
Ấy thế mà đến năm bốn mươi lăm tuổi, bỗng dưng cảm thấy tinh thần không còn được như trước nữa. Trước kia thức cả đêm phê tấu chương, ngả lưng xuống một giấc là khỏe lại ngay, giờ thì lúc nào cũng thấy mệt mỏi, nghỉ ngơi thế nào cũng không lại sức.
Ban đầu trẫm cũng chẳng để ý, ai ngờ bệnh tình ngày càng nặng thêm, đến nỗi không xuống giường được.
Thái y bảo, đây là do trẫm hao tổn nguyên khí quá độ, lục phủ ngũ tạng suy kiệt.
Bọn họ đã tìm cho trẫm những loại đan dược tốt nhất nhưng hiệu quả lại chẳng đáng là bao.
Trẫm biết rằng đại hạn của mình sắp đến rồi.
Cũng may, mọi thứ cần thiết cho Thái tử đều đã chuẩn bị xong xuôi, nó chỉ cần yên ổn lên ngôi, làm một ông vua nhàn hạ là được.
Trong khoảng thời gian nằm liệt giường, trẫm đã sàng lọc lại từng người một trong đám quần thần rồi lại lôi Thái tử ra dặn dò đi dặn dò lại hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng biết có phải là trẫm khiến tên tiểu tử kia phát phiền hay không mà nó lại không muốn tiếp nhận cái chức vụ phiền phức này?
Cho nên… lâm trận bỏ chạy rồi?
Thật không giống tác phong của đám nhóc nhà họ Tông ta chút nào!
Thằng nhãi con, đợi trẫm tìm được ngươi nhất định phải cho ngươi một trận nên thân.
10
Lúc trẫm nhận ra mình đã tỉnh lại trong thân xác Thái tử, việc đầu tiên là trẫm đến ngay Thái y viện lôi ra một đám người.
“Bắt mạch.”
Trẫm chỉ vào quan tài nói với bọn họ.
Đám người phía dưới lập tức quỳ rạp xuống đất.
“Bệ hạ xin nén bi thương! Xin Bệ hạ bảo trọng long thể!”
Trẫm tùy tiện túm lấy một thái y: “Bảo ngươi bắt thì ngươi cứ bắt! Còn lề mề nữa là trẫm c.h.é.m đầu ngươi!”
Mấy người run rẩy sợ hãi lần lượt bắt mạch, hết người này đến người khác đều lắc đầu.
“Chắc chắn là không có mạch đập chứ?”
“Còn tim thì sao?”
“Cũng không có luôn?”
Trẫm im lặng một lát rồi tiếp tục hỏi:
“Trẫm từng nghe nói có một loại thuật bế khí, khiến người ta nhìn như đã tắt thở nhưng thật ra vẫn còn sống?”
Đám thái y nhìn trẫm với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ điên, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, run rẩy dập đầu: “Bệ hạ xin nén bi thương.”
Trẫm đã túc trực bên linh cữu suốt cả đêm.
Sau đó, trẫm sai người bí mật đánh tráo thi hài.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Chôn vào hoàng lăng chỉ là bộ đồ khâm liệm của trẫm, còn t.h.i t.h.ể thật thì hiện tại đang nằm trên giường băng tinh trong mật thất ở tẩm cung.
Vạn Niên Băng Tinh, có thể giữ cho dung nhan người đã khuất không bị hư hao.
Ngoại trừ sắc mặt có hơi tái xanh, dáng vẻ của trẫm quả thật vẫn như lúc lâm bệnh.
Đêm nào trẫm cũng đến đây nhìn ngắm một chút.
“Triệt nhi, con có ở trong đó không?”
Trẫm nghĩ, nếu như linh hồn của trẫm đã đến được thân xác của Triệt nhi, vậy thì có lẽ linh hồn của Triệt nhi cũng đã đến thân xác của trẫm rồi? Cho nên, trẫm không thể để nhục thể này chôn xuống mồ được, nhỡ đâu Triệt nhi đột nhiên tỉnh lại thì sao?
Nhưng đã qua ngần ấy thời gian rồi, trẫm đã tìm khắp danh y, vẫn không thấy kỳ tích nào xảy ra.
Chạm vào vẫn chỉ thấy một màu băng giá, hàn khí thấm vào tận xương tủy.
“Triệt nhi, rốt cuộc con đã đi đâu rồi?”
Sau khi đóng cửa mật thất lại, trẫm suy nghĩ hồi lâu, thở dài một hơi.
“Người đâu, triệu Khâm Thiên Giám.”