Sau Khi Trẫm Băng Hà

Chương 5



11

Trẫm vốn dĩ không tin vào chuyện quỷ thần.

Nhưng giờ thì không thể không tin.

Đêm đã khuya, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao.

Khâm Thiên Giám Giám Chính đã quỳ trên điện suốt hai canh giờ.

“Ngươi nói lại lần nữa xem, cái gì mà Đế Sinh Song Sát?”

Người nọ khẽ ngẩng đầu, cẩn thận liếc nhìn trẫm một cái.

“Khởi bẩm Bệ hạ, theo thiên tượng hiển thị, Tử Vi Tinh gần đây liên tục có dị động, một sao hai bóng, chính là… điềm báo Song Sát.”

Trẫm trầm mặc một chút.

“Nói tiếng người.”

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Giám Chính dập đầu mạnh xuống đất, ống tay áo run lên bần bật, cuối cùng, ông ta hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói.

“Chính là xuất hiện hai ngôi Đế Tinh, hơn nữa hai ngôi sao này còn giao nhau, một sáng một tối.”

Nói xong những lời này dường như ông ta đã dùng hết toàn bộ sức lực, hơi ngồi phịch xuống đất.

“Xin Bệ hạ trách phạt.”

Trẫm vô cùng khó hiểu nhìn ông ta một cái: “Trách phạt ngươi làm gì? Ngươi có bản lĩnh quản được cả mấy ngôi sao trên trời chắc?”

Thấy trẫm quả thật không có ý trách cứ, ông ta thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng mở miệng,

“Bệ hạ, thần đúng là không có bản lĩnh quản được mấy ngôi sao trên trời nhưng phàm là thiên tượng, đều có sự tương ứng nhất định, sự việc là do người làm, đâu phải là bất biến.”

“…”

Thật sự chịu hết nổi cái giọng điệu nói chuyện này của ông ta.

Trước đây trẫm không tin mấy chuyện này, cũng không mấy khi triệu kiến bọn họ, bọn họ cũng chẳng biết tính nết của trẫm.

“Ngươi có thể nói chuyện cho đàng hoàng được không? Đừng có lượn vòng vo mãi thế.”

Người nọ lau mồ hôi trên trán.

“Vâng, ý của thần là, thiên tượng chi nói cũng chỉ là dự đoán đại khái, sự việc là do người làm, chỉ cần chuẩn bị trước phương án đối phó, vạn sự đều có biến số.”

“Điềm Đế Sinh Song Sát, nhất định là có kẻ tiểu nhân ngấm ngầm gây họa, mới sinh ra cái bóng tối kia, thần bất tài, nguyện giúp Bệ hạ sớm ngày trừ khử họa lớn.”

Trẫm chăm chú nhìn về phía bắc hồi lâu.

Nhìn đến mức mắt cũng mỏi nhừ, cũng chẳng thấy cái bóng đôi mà Khâm Thiên Giám kia nói ở đâu.

Thôi vậy, việc chuyên môn vẫn là phải giao cho người chuyên môn xem xét.

Đợi đến khi trẫm quay đầu lại, liền thấy người đang quỳ dưới đất bỗng nhiên ưỡn thẳng lưng, đang chăm chú nhìn trẫm với ánh mắt nóng rực,

“Bệ hạ, thần nhất định sẽ dốc hết sở học cả đời, giúp Bệ hạ trừ khử mối họa bóng tối, bảo hộ Đại Hạ muôn năm thái bình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vẻ mặt tràn đầy khí khái hào hùng, cứ như thể giây phút tới sẽ xông pha nơi chiến trận vậy.

Trẫm khẽ giơ tay, ra hiệu cho người nọ tiến lại gần.

Ông ta vô cùng kích động, nhanh bước lên phía trước.

Trẫm liếc mắt nhìn về phía mật thất, chỉ tay về phương chính bắc trên bầu trời hỏi ông ta, “Có cách nào khiến cho cái ngôi sao sáng kia biến mất, rồi khiến cho cái ngôi sao tối kia sáng lên được không?”

12

Nghe thấy lời của trẫm, người nọ như bị sét đánh trúng, đờ đẫn tại chỗ, nửa ngày trời không hoàn hồn lại được.

“Bệ… Bệ hạ…”

“Cái ngôi sao sáng kia chẳng lẽ là…”

Trẫm khoát tay, ngăn lời ông ta lại.

“Trẫm chỉ là tò mò, tùy tiện hỏi thôi.”

Một lát sau, ông ta hình như đã ngộ ra điều gì, “bộp” một tiếng lại quỳ xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn trẫm.

“Quả không hổ là Bệ hạ, suy nghĩ lo toan đều phi thường hơn người. Bệ hạ nhất định là muốn dò xét điểm yếu của đối phương trước, dùng gậy ông đập lưng ông, đánh bất ngờ, tiên hạ thủ vi cường, thật là cao tay! Tuyệt diệu!”

À, nếu như ngươi đã nghĩ như vậy thì trẫm cũng hết cách.

Trẫm im lặng một hồi, nhìn người nọ muốn nói lại thôi.

“Đứng lên đi.”

Cũng xem như… là một nhân tài.

Trẫm nghĩ nghĩ, hỏi ông ta: “Ngươi có thể suy tính ra được cái bóng tối kia ở đâu không?”

Ông ta lắc đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ khổ sở.

Trẫm thấy vậy, bèn bảo ông ta lui xuống.

Cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Từ cái đống lời nói thần thần bí bí dài dòng lôi thôi của ông ta, trẫm cũng nghe ra được đại khái.

Triệt nhi vẫn còn đó.

Có phương hướng là tốt rồi.

Trẫm lập tức sai người đi tìm những người tinh thông âm dương bát quái.

13

Trọng thưởng cho những người dũng cảm.

Thật sự là đã tìm được một vài người có chút bản lĩnh thật.

Bọn họ nói, vạn sự vạn vật đều có định số, suy thịnh đan xen, đó là lẽ âm dương. Muốn làm suy yếu bóng tối, ắt phải khiến ánh sáng rực rỡ hơn, đạo lý tương tự, nếu muốn khiến cho bóng tối mạnh lên thì phải khiến cho ánh sáng suy yếu đi.

Nói tóm lại, trẫm yếu đi thì Triệt nhi mạnh lên.

Có người hiến kế một phương pháp, tên là Huyết Chú, có thể chuyển tinh khí mà trẫm phóng xuất ra sang cơ thể của Triệt nhi.