Đêm ấy, trời đổ mưa lớn, sấm sét ầm ầm dội xuống tường thành hoàng cung, làm đám cung nhân đang say ngủ hốt hoảng tỉnh giấc, vội vã bật dậy khép chặt cửa sổ.
Con mèo nhỏ chui ra từ gầm giường, kêu không ngớt.
Bị cấm túc đã lâu, Dương Phù choàng tỉnh, run rẩy cả người, nhưng không ôm lấy nó. Đôi mắt đẹp kia ngập tràn mờ mịt.
“Thanh Thanh…”
Đến khi nhận ra mình vừa gọi ai, nàng ta liền c.ắ.n môi, không nói thêm lời nào.
Tấm màn trướng trắng nhạt lay động trên đầu. Không ai trả lời nàng ta, cũng chẳng ai vỗ về con mèo nhỏ, ôm gối ngồi bên, vén rèm, rồi nằm xuống cạnh nàng ta, nắm lấy tay nàng ta như xưa.
Thanh Thanh gội đầu thường dùng bồ kết, hương thơm mát lạnh phảng phất trong tóc. Dương Phù kinh ngạc, kinh ngạc vì đến tận hôm nay, nàng ta vẫn có thể nhớ rõ mùi hương ấy đến vậy.
Dương Phù là công chúa xinh đẹp nhất nước Sở. Mẫu thân nàng, Hàn phi nhờ sinh được một ái nữ khuynh thành mà được sủng ái, từ đó dốc hết tâm tư vào việc ăn mặc, trang sức cho con.
Bốn biển triều cống, tám phương dâng lễ, của quý như nước chảy về cung điện. Việc duy nhất nàng ta phải làm là để ánh mắt dời từ món bảo vật này sang món khác, không cần ghi nhớ gì, vì rất nhanh sau đó sẽ có thứ quý giá hơn, thú vị hơn thay vào.
Thanh Thanh cũng là một món bảo vật nàng ta chọn từ thuở nhỏ. Vốn chỉ nên được nàng ta sủng ái thoáng qua, song Thanh Thanh quá đặc biệt, luôn mang đến những bất ngờ, khiến ánh nhìn của Dương Phù mãi dừng lại trên người nàng ta.
Khi nãy, Dương Phù mơ thấy thời niên thiếu huy hoàng. Lúc ấy nàng ta và Thập Lục công chúa còn chưa xuất giá, ngồi sau bình phong. Có một sứ thần to gan, mượn cớ say rượu mà xông thẳng vào sau màn, toan nhìn trộm dung nhan Bảo An công chúa.
Mùi rượu nồng vừa tràn vào, Thanh Thanh đã đứng dậy, quăng quạt trúng thẳng sống mũi hắn, khiến mặt hắn sưng vù như đầu heo:
“Thập thất công chúa nước Sở cho nô tỳ dạy ngài học lễ một chút.”
Giọng nàng trong trẻo lạnh lùng. Gã sứ thần sợ đến run rẩy, khom người líu ríu xin lỗi rồi bò ra ngoài.
Dương Phù cùng Thập Lục công chúa cười nghiêng ngả:
“Hắn to xác thế mà ngươi dám hung hăng như vậy ư?”
Thanh Thanh mười bốn tuổi ngồi xuống, kiên nhẫn bóc củ ấu. Nàng rất thích ăn ấu, nhưng phải bóc cho hai vị công chúa trước, lại bóc chậm, thường chẳng ăn được miếng nào.
“Không sao, ngoài kia còn có thị vệ. Nếu hắn dám xông vào, nô tỳ sẽ gọi người.”
Khi nói chuyện, giọng nàng dịu nhẹ, chậm rãi, mang theo vẻ trong sáng, khác hẳn với sự cứng cỏi vừa rồi.
“Nếu không có thị vệ thì sao?” Dương Phù giật lấy củ ấu trong tay nàng, cố truy hỏi. “Chỉ có hai chúng ta thôi, ngươi còn dám bảo vệ ta chứ?”
Thanh Thanh thật sự quay đầu nhìn ra ngoài, đ.á.n.h giá dáng người sứ thần kia. Tóc nàng búi song kế, cài trâm hoa biếc, cổ trắng như ngọc. Dương Phù bỗng nhận ra: ngay cả tỳ nữ của mình cũng có chiếc cổ mảnh mai, tinh khiết đến vậy.
Thanh Thanh quay lại, đôi mắt sáng rực:
“Nô tỳ dám.”
Dương Phù yêu nhất chính là khí khái ấy của nàng, liền ôm chặt lấy, ban cho vô vàn ân sủng, nhưng trong lòng nàng, tỳ nữ được sủng ái đến đâu cũng phải hiểu rằng chủ tử chưa c.h.ế.t, nô tỳ không được phép sống, đó là bổn phận của mọi kẻ hầu hạ trên đời.
Trong Thanh Tịnh quán năm ấy, Thanh Thanh đã thực hiện đúng lời hứa. Dương Phù từng cho rằng nỗi đau của mình chỉ như làm vỡ một chiếc bình lưu ly quý giá, nhưng đến đêm nay, khi mộng cũ ùa về, nàng ta chợt nhận ra đêm đó Thanh Thanh dường như chẳng ăn được lấy một hạt ấu nào.
Không hiểu vì sao, nghĩ đến đó, tim nàng ta nhói lên từng đợt. Cái bình lưu ly vỡ tan, lần này là vỡ trong chính lòng nàng ta.
Dương Phù ho sặc sụa. Từ khi bị cấm túc, nàng ta bị đối đãi lạnh nhạt chưa từng có, thức ăn cho mèo không đủ, than sưởi không đủ, cả gian gác ẩm ướt, hoa trong bình mốc đen, cánh rụng tơi tả, tro than phủ đầy đất.
“Bảo Thư, Bảo Thư…” Nàng gọi mãi, ngoài màn vẫn không ai đáp. “Người đâu!”
Một cung nữ hấp tấp chạy vào:
“Công chúa, người không khỏe sao? Thuốc trị phong hàn vương gia gửi vẫn còn trong kho ạ.”
“Vương gia à…” Nước mắt Dương Phù trào ra: “Bảo hắn cút đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta ném gối ra, dọa con mèo kêu thảm. Chiếc gối ngọc ấy là Lý Hoán tặng.
Thuốc cũng hắn gửi, đồ chơi đặt bên giường cũng hắn mua ở chợ. Chắc hẳn khắp hậu cung giờ ai cũng chê cười nàng ta, nhưng trong hậu cung đã đổi chủ, nàng ta có thể làm gì khác để sống dễ chịu hơn được nữa?
Chẳng lẽ vì chuyện giữa nàng ta và Lý Hoán… nên Thanh Thanh quay lưng lại với nàng ta? Yến Vương từng g.i.ế.c ca ca của Thanh Thanh ở Thanh Tịnh quán.
Ý nghĩ ấy khiến Dương Phù như bị đ.â.m thẳng vào tim.
Thanh Thanh chỉ là bạn học của nàng ta thuở nhỏ thôi, có thể vì nàng ta mà c.h.ế.t, vậy mà khi phát hiện ra chuyện giữa nàng ta và Lý Hoán, lại dám phán xét, dám hại nàng ta giữa yến tiệc, ép nàng ta phải chọn…
Nếu vậy, cần gì lưu tình nữa.
“Đi gọi Bảo Thư tới đây.”
Tên tiểu thái giám vội ra cửa hông, lôi về cung nữ đang lén truyền tin, chính là Bảo Thư.
“Ưu Đàm Bà La của Trịnh Tri Ý nảy mầm rồi sao?” Dương Phù hỏi.
“Đã cao chừng hai đốt ngón tay.” Bảo Thư đáp, y phục còn ướt dính vào thân.
Sao lại thế được? Dương Phù sững người. Cả A Tề Nhiệt cũng dám lừa nàng ta sao?
“Việc ta sai ngươi làm, thế nào rồi?”
Tửu Lâu Của Dạ
“Nô tỳ đã gửi thư về cho mẫu thân, nhờ nhà họ Tạ chuyển hoa tươi từ ngoài quan ải về. Có lẽ sáng mai sẽ đến cung.”
Bảo Thư đêm nay thần sắc bất an, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nàng ta c.ắ.n môi, quỳ sụp xuống:
“Công chúa bị cấm túc đã lâu, thật không tốt cho người. Nô tỳ nghĩ ra một cách… xin công chúa thứ tội.”
Từ trong tay áo, nàng ta lấy ra một quyển sách tiến cử, vẻ mặt lúng túng:
“Nô tỳ nghe nói vương phi muốn tuyển nữ quan trong đám cung nữ phục vụ ở Phụng Y cung. Khi ấy nô tỳ đã ghi danh… chỉ cần người đóng ấn, nô tỳ có thể lấy lý do đi ứng tuyển, ra ngoài, rồi tìm cách gỡ bỏ lệnh cấm cho công chúa.”
“Hóa ra ngươi biệt tăm biệt tích bấy lâu là lo mưu chuyện bỏ trốn.”
Dương Phù nhìn nàng ta, hồi lâu mới khẽ cười lạnh:
“Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi hầu bên ta chẳng thật lòng gì, vốn đã có chí tiến vào Lục Thượng. Giờ thấy ta thất thế, liền tính bỏ thuyền mà chạy.”
Quả là công chúa nước Sở, chẳng ngu dại chút nào.
Bảo Thư hoảng loạn, sợ bị trị tội:
“Nô tỳ nào dám! Chỉ là… bị cấm túc mãi, không có lối thoát, nô tỳ chỉ muốn giúp công chúa nghĩ cách…”
“Ngươi tưởng ta không có chứng cứ ngươi hối lộ cấm vệ để gửi tin về nhà sao? Trái thánh chỉ rồi, kiếp này đừng mơ làm nữ quan nữa!”
Dương Phù ôm lấy con mèo, mơn trớn nó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bảo Thư sợ hãi.
Rồi nàng ta chậm rãi mỉm cười:
“Ta có thể không truy tội, cũng có thể đóng ấn cho ngươi đi thi. Nhưng trước hết, ngươi phải khiến nhà mẫu thân, ngoại công ngươi nghĩ cách giúp ta tranh vị thái tử phi. Sau này ta trở lại quyền thế, nhà họ Mạnh các ngươi tự nhiên được lợi. Để nữ nhi của thảo khấu cưỡi đầu cưỡi cổ ta, bản cung không nuốt nổi cơn giận này.”
Từ nhỏ, Hàn phi đã dạy nàng ta đời của Dương Phù chỉ có một điều quan trọng, đó là phải dựa vào dung mạo để gả cho người quyền quý nhất thiên hạ, kẻ có thể nắm quyền, nắm phú quý, khiến nàng ta nửa đời còn lại sống yên ổn, không lo lắng.
Thanh Thanh đối tốt với nàng ta, nhưng Thanh Thanh dù tài giỏi đến đâu cũng chỉ là một nữ tử, không thể nương nhờ cả đời. Cho nên lựa chọn của nàng ta không sai.
Nàng ta phải làm thái tử phi, phải đoạt lại quyền, phải đè bẹp Trịnh Tri Ý xuống đúng vị trí của ả, phải chứng minh rằng nàng ta đúng, còn Thanh Thanh là sai.
Bảo Thư siết chặt tay, nhưng khi Dương Phù gọi vài nội thị đến trói mình, nàng ta đành khuất phục:
“Nô tỳ… tuân lệnh công chúa.”