Tiếng sấm rền vang. Quần Thanh giật mình tỉnh dậy giữa cơn mộng.
Cơ thể nàng căng cứng trong chốc lát, rồi nhận ra hôm nay không phải ngày trực, bèn kéo chăn, nằm xuống ngủ tiếp.
Vừa mới nhắm mắt, một người ướt sũng đã xông vào, kéo nàng dậy. Là Lãm Nguyệt, khuôn mặt đầy lo lắng:
“Còn ngủ được sao? Mưa lớn thế này, hoa trong vườn đều bị dập hết rồi!”
Lãm Nguyệt và Trịnh Tri Ý đều rất quý vườn hoa ấy. Quần Thanh vội gạt chăn, ngồi dậy:
“Không sao đâu. Chặt vài cây tre dựng giàn, rồi phủ lên tấm lụa mỏng, quét thêm lớp dầu đồng lên, che lại là được.”
Ngoài kia, mưa lớn hơn tưởng tượng.
Gió cuốn mưa trút xuống, năm người cùng nhau giũ tấm lụa giao sa, nhưng vừa mở ra, nó đã bị gió xé rách, bay cuộn sang một bên. Trong tiếng kêu hoảng hốt của đám cung nữ, giàn tre vừa dựng cũng bị quật ngã. Những khóm hoa được chăm sóc kỹ lưỡng đều bị bật cả gốc.
Giữa mưa gió, Lãm Nguyệt gần như không mở nổi mắt:
“Mau lên, đỡ nó dậy! Ta vào trong lấy kim chỉ vá lại!”
Nói rồi nàng lao đi giữa cơn mưa.
Quần Thanh y phục, tóc tai đều ướt đẫm. Những giọt mưa lạnh buốt táp vào mặt rát buốt. Nàng thấy mấy cung nữ mặt mày tím tái vì rét, luống cuống đến mất hồn. Nhược Thiền thậm chí còn không kịp mang giày, các ngón chân co rúm lại vì lạnh.
Quần Thanh bèn gọi họ vào dưới mái hiên:
“Đợi mưa nhỏ lại rồi làm tiếp.”
Nàng mang mấy chiếc áo choàng khô đến, ném cho từng người:
“Lần sau nhớ mang giày rồi hãy ra. Sau này khi hầu hạ, phải nhớ kỹ điều này, chủ nhân quan trọng, nhưng thân thể của bản thân và đồng bạn cũng quan trọng không kém. Chúng ta trong cung như cỏ rác, chỉ có thể tự biết quý mình, chăm nhau mà sống. Rõ chưa?”
Từ trước đến nay, chưa từng có ai nói với họ những lời như vậy, huống hồ lại là cung nữ có phẩm cấp cao nhất. Mấy người đều sững sờ, rồi đồng thanh đáp, mắt đỏ hoe.
Lãm Nguyệt ôm kim chỉ ướt nhẹp chạy ra, vừa thấy cảnh ấy liền tức giận giậm chân:
“Nói năng gì vậy? Ngươi là chưởng cung mà lại dạy họ cách lười nhác sao!”
Đúng lúc đó, cửa điện bật mở. Trịnh Tri Ý khoác áo ngoài, tóc còn buông xõa, nói lớn:
“Các ngươi ồn ào thế này, ta sao mà ngủ được?”
Lãm Nguyệt đang định tạ lỗi thì Trịnh Tri Ý đã giậm chân:
“Trời mưa gió thế này, ra ngoài làm gì? Vào hết đi! Ta đã bảo phòng bếp nấu rượu rồi, cùng nhau uống cho ấm người.”
Đám cung nữ ngỡ sẽ bị trách phạt, không ngờ lại được mời uống rượu. Mặt ai nấy sáng rỡ, ríu rít kéo nhau vào điện, vây quanh bàn lớn, cầm tách rượu nóng và ăn quất vàng hâm trên lò.
Lãm Nguyệt vẫn chưa dám ngồi xuống, bị mấy người kéo lại cười:
“Không ngờ lương đệ lại hiền thế, trước nay chưa từng gặp vị chủ nhân nào như vậy.”
Quần Thanh nhìn cái lò, ánh mắt dừng lại, ngắm nghía hồi lâu rồi hỏi:
“Ngự thiện đâu?”
Lưu Tư Thiện, người nổi tiếng nấu ăn ngon vội tới. Quần Thanh cuối cùng cũng được gặp, thấy nàng ta là một tiểu nương mặt tròn, dáng nhỏ nhắn.
“Có nồi đồng không?” Quần Thanh ra dấu, nói: “Mang ra đây, chúng ta ăn lẩu thịt, ngươi cũng ăn cùng đi.”
Được chưởng cung ban lời mời, Lưu Tư Thiện đỏ mặt vui mừng:
“Có ạ! Hôm nay vừa có thịt dê và thịt nai mới đưa đến, để nô tỳ mang ra cho các vị?”
Lãm Nguyệt há hốc mồm, còn Trịnh Tri Ý thì reo lên:
“Cắt thật mỏng, thuận theo thớ thịt nhé! Ở trên núi ta thích nhất món này!”
Lãm Nguyệt vội nói:
“Lương đệ đã hứa với ta là không nhắc chuyện trên núi nữa mà!”
Trịnh Tri Ý xắn tay áo, rót một ly rượu đầy, uống cạn trong một hơi, rồi giơ chén không lên, quay một vòng trước đám cung nữ đang ngẩn người nhìn nàng ta:
“Ta có được hôm nay là nhờ các ngươi không lìa bỏ. Nữ nhân này xin lấy rượu tạ ơn, sau này có thịt ta ăn, ắt có canh cho các ngươi uống. Ai không uống, tức là coi thường ta, Trịnh Tri Ý!”
Lãm Nguyệt thấy Trịnh Tri Ý lộ rõ bản tính hoang dã, liền sợ hãi nhìn sang Quần Thanh cầu cứu:
“Làm sao bây giờ?”
Rượu cay nồng, nhưng vào tới dạ dày lại ấm sực. Quần Thanh nâng chén, cười khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sao, uống đi. Dù gì cũng chẳng ai ngoài này nhìn thấy.”
Lãm Nguyệt liếc nhìn nàng, lần đầu tiên cảm thấy, ẩn dưới vẻ điềm tĩnh của Quần Thanh, lại có chút điên cuồng đáng sợ.
“Lương đệ giữ lễ bao lâu nay cũng cực khổ rồi. Người mệt thì phải biết thả lỏng, nếu không dây đàn căng quá sẽ đứt.” Quần Thanh gắp miếng thịt vào bát Lãm Nguyệt: “Không có gì sai cả, ngươi nhìn mà xem.”
Quả nhiên, thân phận con gái tướng cướp của Trịnh Tri Ý cũng chẳng phải vô dụng, chỉ sau vài lời mời rượu, những người từng ngấm ngầm chê bai xuất thân của nàng ta như A Khương hay mấy thái giám bên cạnh đều uống đến đỏ mặt, cười sảng khoái. Ai nấy đều cảm thấy được hầu hạ dưới mái điện Thanh Tuyên Các này là phúc phận lớn nhất đời mình.
Ca hát, cười nói, tiếng hò đoán rượu vang khắp phòng, xua tan cái rét đêm mưa.
Quần Thanh từ nhỏ chưa từng được tham dự tiệc tùng, nên rất thích ngồi giữa tiếng cười ấy, chống cằm mỉm cười lặng nghe.
Bỗng, Nhược Thiền vừa đi ra ngoài giải khuây quay lại, giọng run run:
“Lương đệ… nô tỳ hình như thấy có trộm ngoài các!”
“Cái gì?” Trịnh Tri Ý đứng bật dậy: “Trộm ở đâu?”
A Khương cũng phụ họa:
“Hình như ta cũng thấy. Khi dựng giàn lúc nãy, cổng Nam Uyển chưa đóng, ngoài xa có mấy cái bóng cao như cây sam, đứng im nhìn về phía này.”
Đám người hoảng loạn. Quần Thanh không tin, liền khoác áo ra ngoài:
“Ta đi xem.”
Nàng cầm đèn, giương ô.
Ánh sáng đèn soi tới, quả nhiên trên cầu có mấy bóng người cao gầy đứng im lìm. Quần Thanh nhìn kỹ, nhận ra đó là tiểu thái giám thường cầm tấu chương cho Lý Hiển. Còn người đứng cạnh, trong bóng tối mờ, khoác áo trắng, dáng dấp lại giống hệt thái tử.
Trở lại điện, nàng nói:
“Không phải trộm, là thái tử cùng sứ thần.”
Lúc ấy, mưa cũng đã ngớt. Trịnh Tri Ý bảo các cung nữ lui xuống nghỉ, chỉ giữ lại Quần Thanh và Lãm Nguyệt để bàn riêng.
“Đông cung là nơi trọng yếu, nếu có người lạ quanh quẩn, Kim Ngô Vệ ắt đã ra đuổi, nhưng ta thấy bọn thị vệ gần đây chẳng hề phản ứng, rất có thể họ đã nhận được lệnh của điện hạ nên mới để yên.” Quần Thanh nói: “Vì vậy mấy người đó chắc là thái tử dẫn sứ thần nước Lưu Ly đi dạo đêm.”
“Ngươi nói cũng có lý, đám sứ thần đó ở cung Bích Tuyền, cách đây chẳng xa.”
Lãm Nguyệt lo lắng nói: “Tất cả đều tại nô tỳ quên đóng cổng Nam Uyển! Giờ chúng ta ăn mặc lôi thôi, lại ướt như chuột lột, lỡ bị sứ thần nhìn thấy thì còn ra thể thống gì? Không khéo liên lụy cả Thanh Tuyên Các bị khiển trách mất!”
Trịnh Tri Ý khó hiểu:
“Giờ đã qua giới nghiêm, chúng ta yên phận trong cung của mình, là bọn họ không giữ quy củ, nửa đêm còn đi dạo lung tung, sao lại trách đến chúng ta được?”
Lãm Nguyệt vội đáp:
“Lương đệ, nô tỳ nghe người ta đồn rằng mấy vị sứ thần này được thánh thượng trọng đãi lắm. Nay thái tử đích thân tiếp đãi, cho dù họ có thắp đèn du ngoạn ban đêm thì cũng đâu tính là phạm cung quy.”
“Vậy là Lý Hiển sai rồi.” Trịnh Tri Ý hừ khẽ: “Đường đường là thái tử, sao lại có thể tự mình dẫn người đi dạo đêm? Nếu vậy thì mai ta cũng cởi áo ra ngoài dạo, xem có ai dám quản không!”
Tửu Lâu Của Dạ
Lãm Nguyệt suýt ngất, còn Quần Thanh thì bật cười.
Lời của Trịnh Tri Ý tuy vụng về, nhưng lại hợp với suy nghĩ trong lòng nàng. Quần Thanh cũng cảm thấy Lý Hiển có phần nhu nhược khi đối diện với sứ thần. Dù sao thì, kiếp trước hắn cũng là một vị quân vương ôn hòa, không phải người mà họ, đám nữ quan nhỏ bé trong hậu cung có thể can dự.
Quần Thanh chấm đầu ngón tay vào rượu, vẽ trên bàn theo ký ức trong sách, chỉ ra vị trí của Trung Châu và nước Lưu Ly, vừa giảng giải:
“Lưu Ly quốc tuy nhỏ, nhưng nằm ở trung tâm Tây Vực, lại là nơi phát tích của nhiều giáo phái. Dần dà, họ trở thành đứng đầu trong mười ba nước Tây Vực. Sau này Đại Thần ta muốn giao hảo, thông thương với Tây Vực, hoặc tránh xung đột, đều phải qua Lưu Ly quốc. Có lẽ vì thế mà thánh thượng và điện hạ mới coi trọng sứ thần đến vậy.”
Trịnh Tri Ý nghe đến say mê, mắt sáng rỡ:
“Thanh cô nương hiểu nhiều thật, khiến người ta ngưỡng mộ. Sao ta lại không biết chút gì hết thế này?”
Quần Thanh mỉm cười:
“Cũng là đọc sách mà ra thôi. Nếu lương đệ hứng thú, ngoài sử thư, còn có thể đọc Tứ Hải Chí, nô tỳ tìm cho người xem, còn thú vị hơn cả thoại bản.”
Thấy Quần Thanh thực sự bắt đầu lục tìm sách, Lãm Nguyệt hoảng hốt:
“Thôi mà, giờ không phải lúc đó!”
Quần Thanh mỉm cười trấn an:
“Lương đệ, Lãm Nguyệt, hai người đừng lo. Nếu thật có tội, ta là chưởng cung, tất nhiên sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.”
Nàng hiểu rõ, A Ti Nhiệt có thể gửi đến một hạt thạch chủng kỳ lạ như vậy, hiển nhiên là có dụng ý khác. Nếu vì việc này mà nàng bị cách chức chưởng cung thì càng dễ tìm cơ hội rời cung, há chẳng phải thuận lợi hơn sao?