Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 104



Trong chính điện của hành cung Bích Tuyền, có một hồ suối nước nóng thiên nhiên trong vắt. Hơi nước ngày đêm bốc lên lãng đãng, như tiên cảnh giữa nhân gian. Sau hồ là tượng Phật Nhiên Đăng, tay nâng ngọn đèn sáng rực rỡ, chính là bảo vật do sứ thần Lưu Ly quốc dâng tặng.

 

Từng phi tần, cung nhân nối nhau bước từ rừng trúc xanh rì ngoài điện vào trong, lập tức cảm nhận khí tượng trang nghiêm, ai nấy cũng tự giác hạ giọng.

“Có phải chuẩn bị tiến lên thắp đèn chăng?”

 

Quanh hồ suối đã bày sẵn vô số đèn bơ sáng rực. Ba vị sứ thần Lưu Ly quốc cũng đã thay áo cà sa tuyết trắng. Một người cúi mình nói:

“Thỉnh thánh thượng đích thân thắp đèn, mừng ngày Phật đản.”

 

Hoàng đế Thần Minh bước tới gần tượng Phật, tự tay thắp ngọn đèn đầu tiên.

 

Mã hoàng hậu đứng bên, thoáng cau mày, ngoài cửa điện, bà nhìn thấy Bảo An công chúa, người vốn bị bà ra lệnh cấm túc, giờ lại xuất hiện nơi này.

 

Thị nữ theo hầu khẽ đáp:

“Nương nương, Bảo An công chúa tinh thông Phạn ngữ, lại khéo lấy lòng sứ thần, thái tử đã cho phép người ra ngoài tham lễ.”

 

Nghe vậy, hoàng hậu chỉ cảm thấy một bụng lửa giận. Dù Hàn Uyển Nghi vì bệnh không đến, nhưng việc mình bị xem nhẹ trong triều đã không phải chuyện ngày một ngày hai.

 

Bên kia hồ, thấy Quần Thanh đã quỳ bên cạnh thái tử lương đệ Trịnh Tri Ý, chăm chú thắp đèn, hoàng hậu càng hừ lạnh trong lòng:

“Thái tử đúng là biết lấy lòng phụ hoàng, việc gì cũng nghĩ chu toàn. Không như tam lang kia, không tin phật cũng mặc, lại còn suốt ngày chống đối thánh nhân, bảo sao vua không ghét. Đường đường phủ Yến Vương to lớn thế kia, mà ngay cả việc thắp đèn cũng không có ai làm được sao?”

 

Chẳng bao lâu, Lục Hoa Đình nhận chiếu chỉ bước vào điện.

 

Một làn gió lạnh lướt qua, Quần Thanh cảm thấy bên má mình như bị sương đêm chạm nhẹ, ngọn đèn vừa mới thắp xong liền vụt tắt. Nàng ngẩng đầu, thấy Lục Hoa Đình đã quỳ xuống cạnh mình, vừa chỉnh lại vạt áo. Thấy đèn tắt, vẻ mặt hắn có chút vô tội:

“Xin lỗi.”

 

Nàng không đáp, cúi người định nhặt đá lửa dưới đất thì một bàn tay thon dài, trắng trẻo đã nhanh hơn, ép viên đá vào lòng bàn tay.

 

Đôi tay ấy nhìn qua trắng mịn, đẹp đẽ, nhưng nàng biết rõ, một khi khép lại, lại mang sức mạnh khiến người khác không thể chống đỡ.

 

Lục Hoa Đình cầm viên đá, nhìn chằm chằm ngọn đèn, dường như đang nghĩ ngợi điều gì, hồi lâu vẫn chưa châm lửa.

 

Quần Thanh nghiêng mắt, giọng nhẹ như gió:

“Trường sử sao không thắp? Hay là Yến Vương sát khí nặng nề quá, khiến ngài không dám chăng?”

 

Nghe vậy, Lục Hoa Đình ngẩng lên, trong ánh mắt như có tia cười:

“Vậy còn Sở Hoang Đế, c.h.é.m g.i.ế.c dân lành, khiến m.á.u chảy thành sông mà vẫn tự xưng là tín đồ thuần khiết. Hắn còn dám thì sao ta lại không?”

 

Dứt lời, hắn búng viên đá lửa, đèn bừng sáng.

 

Ngọn lửa vàng lay động, Quần Thanh cũng thấy lòng mình bốc lửa theo. Tay áo nàng khẽ động, một luồng gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn trước mặt hắn lại vụt tắt.

Giọng nàng bình thản đến lạnh người:

“Trường sử có ngửi thấy hương mê điệp trong điện không? Là đặc biệt chuẩn bị cho ngài đấy. Nghe nói ngài thường thiếu ngủ, ta sợ ngài lăn ra ngất trước tượng Phật.”

 

Nụ cười nơi môi Lục Hoa Đình cứng lại. Dưới ánh đèn, ánh nhìn hắn trở nên sắc bén như dao, xuyên qua từng làn khói hương mờ ảo.

 

Quần Thanh khẽ nói:

“Hôm nay là ngày Phật Nhiên Đăng đản sinh, ngoại thần không được vào chính điện. Có lẽ ngọn đèn của ngài… vẫn không sáng nổi rồi. Thái tử đến rồi, mời ngài lui ra.”

 

Từ khóe mắt, nàng thấy hắn đứng lên, còn mình lại lặng lẽ cúi xuống thắp lại đèn của thái tử. Rồi nàng hơi nghiêng tay, lấy ánh lửa ấy chạm nhẹ lên ngọn đèn của Yến Vương, giống như ban phát cho kẻ dưới.

 

Lục Hoa Đình im lặng đứng dậy, quay người ra khỏi điện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài cửa, hắn thấy Lý Hiển đang mặc áo lễ cầu nguyện, đứng bên lư hương chỉ dẫn các phi tần, liền cười nhạt.

 

“Thì ra, mùi mê điệp hương đó vốn dành cho hắn ta.”

 

Nàng cố ý khiến hắn nổi giận và nàng đã thành công.

 

Lục Hoa Đình lướt ngang qua Lý Hiển, sải bước ra khỏi điện.

 

Khi mọi người đã thắp xong đèn, các phi tần liền quỳ ngồi quanh hồ, tay chắp lại, lắng nghe vị sứ thần lớn tuổi nhất của Lưu Ly quốc tụng kinh. Trần Minh Đế cùng thái tử Lý Hiển dâng hương, cầu cho quốc vận thịnh trị.

 

A Ti Nhiệt hơi nhếch môi, cúi người hành lễ rồi cười nói:

“Ở Lưu Ly quốc, thánh hoa ưu đàm bà la còn có tên gọi là hoa đăng thủy thượng. Vào ngày Phật Nhiên Đăng đản sinh sẽ chọn nữ tử có duyên với Phật để thắp ngọn hoa đăng ấy. Hạt giống chúng thần đã sớm dâng tặng, giờ xin mời thái tử lương đệ tiến hoa vào điện.”

 

Theo lời truyền, Trịnh Tri Ý hai tay nâng một đóa ưu đàm bà la trắng, chậm rãi bước vào.

 

A Ti Nhiệt nheo mắt quan sát, nghe nói nàng ta xuất thân từ thảo khấu, vốn tưởng da dẻ thô sạm, vóc dáng to lớn như nữ nhân phương bắc, nào ngờ lại là một thiếu nữ da trắng, mảnh mai, diện mạo thanh tú.

 

Nàng mặc lễ phục thêu dày màu trắng tinh, búi tóc cao, dáng đi khoan thai. Dù không xinh diễm, nhưng lại có nét trong trẻo khó tả.

 

Thấy nàng khẽ run khi đứng trước tượng phật, gương mặt ẩn chút căng thẳng, A Ti Nhiệt càng nở nụ cười sâu hơn:

“Người ta gọi là hoa đăng thủy thượng, vì đóa ưu đàm bà la tươi có thể lấy nhụy làm tim đèn, vừa thắp sáng như nến, vừa có thể trôi trên nước như đăng hoa. Đức Ốc, thỉnh giúp thái tử lương đệ châm đèn.”

 

Một tiểu hòa thượng trẻ bước lên, chạm tay vào đóa hoa, bỗng khựng lại.

Trịnh Tri Ý liếc nhìn y, đứa trẻ này da ngăm đen, nhưng đôi mắt lại trong sáng như thủy tinh. Y không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng thắp lửa lên.

 

Mọi người đứng xa xa đều nín thở, quả nhiên, nhụy hoa thực sự bốc cháy như sáp nến, ánh lửa trong veo, khiến ai cũng ngỡ ngàng.

 

Trịnh Tri Ý cúi người, khẽ đặt đóa hoa xuống mặt nước. Sóng nước lăn tăn, hoa vẫn nhẹ nhàng trôi, ánh sáng phản chiếu lung linh.

 

A Ti Nhiệt thoáng sững người, không nghĩ nó thực sự có thể cháy và nổi như thế. Đóa hoa lặng lẽ trôi giữa hồ, tỏa ánh sáng dịu như sao rơi, khiến đám phi tần xung quanh trầm trồ tán thưởng.

 

Chỉ có Quần Thanh là sắc mặt bình thản, mắt dõi theo từng chuyển động trên mặt nước.

 

A Ti Nhiệt liếc nhìn nàng, trong lòng thoáng ngờ, ánh sáng lấp lánh của hoa phản chiếu lên khuôn mặt bình tĩnh của Quần Thanh, khiến nàng trông như đã biết trước điều này.

 

A Ti Nhiệt thu lại nụ cười, giọng vang nhẹ trong điện:

“Trong cung còn một vị có duyên với phật, cũng trồng được ưu đàm bà la. Xin mời Bảo An công chúa tiến hoa vào điện.”

 

Dương Phù đứng ngoài điện, nghe bên trong vang lên từng tràng reo hò khác hẳn với lời A Ti Nhiệt đã nói, trong lòng dần bất an.

 

Nàng ta nghiêng đóa ưu đàm bà la rực rỡ trong tay về phía Đức Ốc, nhụy hoa vừa chạm lửa liền bừng sáng lên một tia lửa nhỏ.

 

Dương Phù đặt đóa hoa đã thắp sáng xuống mặt nước, nhưng ngay khoảnh khắc buông tay, đóa hoa trắng lớn ấy nghiêng đi, rồi chìm hẳn xuống đáy hồ.

 

Cả điện lặng như tờ. Dương Phù trừng lớn mắt, không tin nổi vào mắt mình. Trên tay nàng ta vẫn còn vương chút nước từ cánh hoa, nhưng trên mặt hồ đã không còn ánh đèn nào của nàng ta.

 

Theo bản năng, nàng ta ngẩng nhìn A Ti Nhiệt. Khuôn mặt hắn ẩn sau làn sương trắng bốc lên từ suối nước nóng, không thấy rõ nét:

“Đèn hoa đăng chìm rồi, chuyện hiếm có đấy. Vậy thì… báo hiệu điều gì nhỉ?”

 

Một giọng nữ khẽ vang lên từ phía dưới:

Tửu Lâu Của Dạ

“Đèn chìm chỉ có một nguyên nhân, đó không phải là ưu đàm bà la tươi.”