Hình dáng cá chuồn thon dài, vây cá hai bên mở ra, giống như cánh của chim chóc, mang theo chúng nó bay về phương xa.
Chúng nó ở trên không bay lượn, khoảng cách có thể dài đến vài trăm mét.
Lục Áo xa xa nhìn những bóng đen nhỏ kia, có lòng muốn đi tới gần xem tình huống của cá chuồn, lại sợ lái thuyền qua đó sẽ làm phiền chúng nó.
Lục Áo dừng thuyền lại, cùng Tống Châu ngắm nhìn hồi lâu, rung động trong lòng không hề ít hơn khi còn bé đi vườn bách thú nhìn thấy đàn chim cánh cụt.
Tống Châu thấy cậu mê mẩn, nói:" Hay dừng thuyền ở nơi này, để nó trôi theo dòng hải lưu?"
"Được không anh?"
Tống Châu cười,"Ở đây được rồi, vốn dĩ chúng ta cũng không định đi thắng cảnh nào."
Lục Áo nghe vậy bèn dừng thuyền lại, dứt khoát kéo theo Tống Châu lên boong tàu.
Thời tiết tháng 11 không nóng không lạnh, bọn họ đứng trên boong tàu rất thoải mái.
Lục Áo mở ô che nắng trên boong tàu, lại dọn ghế dựa tới, "Chúng ta câu cá trước đi."
"Cái này phải nhờ em dạy anh rồi."
Lục Áo lập tức cảm thấy hào hứng, "Không thành vấn đề."
Lục Áo cảm nhận một hồi, nhét 1 cần câu cho Tống Châu, "Bên dưới có rất nhiều cá, chắc sẽ dễ câu lắm."
"Không nói chắc được, cứ thử câu trước xem sao."
Lục Áo dạy Tống Châu làm mồi, "Bỏ chút mồi xuống dưới để hấp dẫn lũ cá đến."
"Chỗ mồi này đều là mua sao? Lúc trước anh chưa từng thấy qua."
"Ngày trước chúng ta có cùng đi câu bao giờ đâu." Lục Áo dùng nước hòa tan bột mồi, nặn nó thành viên, "Thử xem nè."
Khi bọn họ đang nói chuyện, mép thuyền truyền đến một tiếng xé gió "hưu" nhẹ nhàng.
Lục Áo quay đầu lại nhìn về phương hướng đó.
Bên mép thuyền có 1 con cá nhỏ bay tới, cơ thể nhỏ, mắt to, vây ngực giống như cánh của chim chóc, đang bay lượn cách mặt nước hơn 1 mét.
Phần lưng của nó có chút giống màu đen nhạt, vây ngực và bụng màu trắng bạc.
Cơ thể thuôn dài không hiểu sao lại tạo cảm giác vô cùng tao nhã.
Lục Áo nhìn con cá chuồn này, miệng hơi hé ra, gần như choáng váng.
Con cá chuồn này chưa bị rớt xuống biển, rất nhanh xuất hiện con thứ 2, con thứ 3, . . . .con thứ n.
Trong lúc nhất thời, bên mép thuyền của bọn họ đều là cá chuồn.
Đàn cá chuồn với kích thước lớn như vậy, tựa như đàn chim về tổ lúc chạng vạng nhưng lại bị kinh sợ giang cánh bay đi mất, bầu trời trở nên chi chít rậm rạp, làm cho người ta không cách nào rời mắt được.
Quy mô của đàn cá chuồn này quá lớn, trong vòng 5-6 phút, đàn cá chuồn lần lượt bay ra và rơi xuống biển, bên tai của bọn họ đều là tiếng xé gió nhỏ bé và tiếng rơi xuống nước.
Lục Áo và Tống Châu ngồi trên ghế dựa, chuyên tâm thưởng thức kỳ cảnh hiếm có trong giới tự nhiên.
Đại khái sau khoảng 5-6 phút, toàn bộ cá chuồn mới rơi xuống biển, không còn thấy cá chuồn bay lên nữa.
Mà lúc này, Lục Áo phát hiện trên mặt biển nổi lên một ít xác cá chuồn nhỏ.
"Vừa rồi chắc có cá ăn thịt nào đó ở bên dưới săn mồi." Tống Châu phán đoán, "Có lẽ vì thế mà toàn bộ cá chuồn dưới cơn hoảng sợ đều bay lên hết."
"Ừm." Lục Áo cảm khái, "Xem ra kẻ săn mồi kia đã ăn được một bữa no nê."
"Nói không chừng." Tống Châu nhìn mặt biển, có vô số loài cá đang nổi lên mặt nước để gặm cắn xác cá chuồn.
Trong bầy cá ăn hôi loài nào cũng có, trong lúc nhất thời vài con cá nổi lên, hưởng thụ miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống này.
Lục Áo nhìn mấy con cá đó, "Thế này đỡ mất công chúng ta làm mồi."
Tống Châu cười, "Không phải em nói không làm mồi, cá thấy xung quanh không có thức ăn sẽ chạy sao?"
"Thế này cũng sài được một lúc đó, nào nào nào, tranh thủ đục nước béo cò bắt đầu câu thôi."
Lục Áo nhét cần câu vào tay anh.
Tống Châu lại nhét trả cậu, đứng dậy nói:" Em giữ trước giúp anh, anh đi xuống nhặt chút cá chuồn mang về."
"Hả, chỗ nào?" Lục Áo đứng dậy thò đầu nhìn xuống boong tàu nhỏ nhô ra dưới tầng một, rất nhanh phát hiện trên lối đi nhỏ của boong tàu kia thế mà có vài con cá chuồng rớt xuống.
Mấy con cá chuồn này có thể là lúc bay ra đã bay quá cao, trực tiếp đụng vào thân tàu và boong tàu.
"Này thật đúng là mẻ cá miễn phí, mở đầu thuận lợi nha." Lục Áo càng thêm hăng hái thò đầu nhìn Tống Châu nhặt cá chuồn,"Tổng cộng có bao nhiêu con vậy anh?"
"Tám con."
" Nhiều như vậy, đủ nấu một nồi nhỏ rồi."
Lục Áo treo tôm sống trên lưỡi câu, nhét cần câu vào tay Tống Châu, "Xem ra hôm nay chúng ta rất may mắn đó, không biết có thể câu được con nào to to hay không?"
Tống Châu quan sát cần câu trong tay, "Cần câu mảnh như thế này, cho dù bắt được con nào to, cũng không kéo lên được đâu nhỉ?"
Lục Áo nói:" Xem thử đi, cần câu kéo không lên còn có vợt lưới, chúng ta cũng không bắt buộc phải câu được bao nhiêu cá lớn, đủ ăn cơm trưa là được rồi."
"Cá chuồn này em muốn ăn thế nào? Sashimi?"
"Trước kia em nghe những cần thủ khác tám chuyện, nói rằng sashimi cá chuồn không ngon lắm, hương vị có chút nhạt nhẽo, cơm trưa vẫn là chiên giòn nhé? Xem thử khi chiên giòn hương vị có thể đậm đà hơn không."
Hai người bắt đầu câu cá, Lục Áo cố tình không thăm dò tình huống cá bên dưới.
Hôm nay đi biển câu cá chủ yếu vì muốn thư giãn một chút, câu được con gì, câu được cá bao lớn đều tùy duyên.
Vận may của Lục Áo trước giờ luôn rất tốt, cho dù cậu tùy ý câu, lúc đến giữa trưa, lượng cá mà 2 người câu được đã được nửa thùng nhỏ, trong đó còn có 1 con cá sú mì nặng khoảng 500g, ngoài ra còn có 1 con cá cam.
Cá cam có nhiều chủng loại, bề ngoài na ná như nhau.
Lục Áo chỉ nhận ra nó là cá cam còn cụ thể là loài cá cam nào thì không biết, có điều dùng cá cam làm món sashimi, hương vị rất ngon, bữa trưa hôm nay lại thêm một món.
Kỹ thuật cầm dao của Tống Châu khá tốt, chủ yếu phụ trách làm món sashimi.
Lục Áo chuẩn bị chiên cá và hấp cá.
Hấp cá đơn giản nhất, rửa sạch cá rồi bỏ vào trong nồi hấp là được, xì dầu dùng để ăn món cá hấp là loại thường thấy trên thị trường
Hôm nay tâm tình Lục Áo rất tốt, lại hiếm khi rảnh rỗi, đặc biệt lấy cần tây cà rốt, nấm hương trong tủ lạnh ra dùng để nấu xì dầu.
Xì dầu ăn cá hấp có hương vị khá nhạt, khi nấu không cần thêm nước, chỉ cần cho rau củ vào nồi, cẩn thận nấu ra chất là được.
Lấy cá sú mì đã được hấp chín ra, đổ bỏ phần nước chảy ra từ trong thân cá, lại rưới lên một tầng xì dầu cá hấp, trang trí thêm chút hành và ớt xanh thái sợi, nhẹ nhàng tưới dầu nóng lên, vị tươi của cá lập tức bay ra.
Cách chế biến cá chuồn càng đơn giản, rửa sạch cá xong, đợi cho cá ráo nước sau đó bỏ vào trong chảo chiên lên.
Loại cá biển hoang dã vừa vớt lên này gần như không cần nêm nếm thêm bất cứ gia vị nào, chỉ cần cho chút muối thôi thành phẩm cho ra có hương vị tươi ngon vô cùng.
Lục Áo đem hai món này bưng lên, lại trộn thêm một dĩa salad thì món sashimi do Tống Châu chế biến đã cắt xong rồi.
Cá cam này nặng hơn 10kg, giữa trưa hôm nay bọn họ chỉ ăn phàn bụng của nó, phần còn lại cho hết vào tủ lạnh ướp lạnh, buổi tối ăn tiếp.
Tống Châu cho cá thu đã cắt xong vào trong nước đá, thịt cá thu được ướp lạnh trở nên tươi mới non mềm hơn, khi cho vào trong miệng có một loại cảm giác mềm nhẵn khó miêu tả, còn có hương vị đặc biệt.
Loại cá này ăn không đã rất ngon rồi, nếu chấm thêm chút mù tạc xì dầu, hương vị sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Hương vị sashimi khá nhạt, Lục Áo ăn xong lại chuyển qua thưởng thức món cá sú mì hấp.
Từ ngày Lục Áo làm ngư dân, những loài cá đã ăn qua cộng lại ít nhất có trên trăm loại, món cá sú mì hấp này tuyệt đối có thể nằm trong top 10.
Cậu cảm khái nhìn miếng thịt cá, "Thịt cá sú mì này ăn ngon quá, chuyến đi lần này của chúng ta thật không uổng phí."
Tống Châu thấy cậu như vậy, đưa đũa gắp cho cậu phần thịt dưới cằm của con cá.
Miếng thịt này về cơ bản chính là tinh túy nhất trên thân cá, bởi vì vị trí này thường phải hoạt động rất nhiều, ăn vào trong miệng vừa trơn vừa mềm, béo ngon vô cùng.
Một con cá có tổng cộng 2 miếng thịt dưới cầm, Lục Áo ăn xong một miếng liền gắp một miếng khác đưa đến bên miệng Tống Châu, "Anh ăn thử đi."
Tống Châu đẩy về, "Em ăn đi."
"Mỗi người một miếng."
Tống Châu cong cong hai mắt, há miệng khẽ cắn vào miếng thịt kia, tỉ mỉ thưởng thước mới mở miệng, "Quả thật rất ngon."
"Thường ra ngoài ăn cá, người biết ăn sẽ giành nhau 2 miếng thịt này, người không biết thường giành phần bụng cá."
Tống Châu cười, "Nghiên cứu kỹ vậy sao?"
"Khụ, bí kiếp ăn cá được lưu hành trên thị trường mà, cũng không chắc chắn, này tùy thuộc vào sở thích của mỗi người. Bản thân em cảm thấy phần thịt dưới cằm này là ngon nhất."
Lục Áo và anh cùng ăn mấy miếng thịt cá sú mì, sau đó mới đưa đũa đến món cá chuồn.
Kích thước cá chuồn vốn dĩ không lớn, bỏ đi vây ngực và đuôi cá cảm thấy nó còn nhỏ hơn cả cá thu đao.
Trong cả bàn thức ăn, món cá chuồn chiên giòn có hương vị nặng nhất, Lục Áo sợ hương vị nồng đậm của nó sẽ lấn áp đi hương vị của những món khác nên đã đặc biệt chừa đến sau cùng mới thưởng thức.
Cá chuồn này đã được chiên đến 2 mặt vàng óng, những con cá nho nhỏ đặt trên cái dĩa sứ tuyết trắng, trông có vẻ vô cùng đẹp mắt.
Lục Áo nhẹ nhàng gắp một con lên, cắn một ngụm vào thịt bụng của cá chuồn.
Chỗ này thịt non lại béo, thịt vừa vào miệng, mắt Lục Áo liền híp lại.
Thịt cá chuồn ăn rất ngon, khác với những loài cá biển khác, nó đặc biệt thơm nồng, làm cho người ta ăn không ngừng miệng.
Nếu cắn một miếng cá chuồn, lại thêm một miếng cơm trắng nóng hổi, hương vị này, chỉ còn 1 chữ tuyệt để hình dung.
Lục Áo bị kích thích, một hơi ăn hết 2 con.
Nhai nhai một hồi, Lục Áo đột nhiên nói:" Sao em cứ cảm thấy vị thịt của con cá này có vẻ quen quen nhỉ?"
"Hửm?"
Lục Áo cẩn thận nhớ lại, "Cảm giác hình như trước đây từng ăn qua rồi, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra."
Tống Châu nhìn vẻ mặt phiền não của cậu, cắn thử một miếng nói: "Có phải hơi giống thịt gà?"
"Đúng!" Lục Áo bừng tỉnh hiểu ra, "Em đã nói sao mà vị thịt này lại quen đến thế, thật có chút giống vị gà cô đặc, nhưng mà lại có thêm vị ngon của cá biển mà gà không có, cái này ăn ngon."
"Ăn ngon thì em ăn nhiều thêm 2 con, để lâu sẽ không giòn nữa."
Lục Áo gật đầu, bới một ngụm cơm lớn.
Tướng ăn của cậu rất đẹp, ăn cái gì trông cũng rất ngon.
Tống Châu bình thường ăn ít, nhưng khi ăn cùng cậu, anh luôn ăn nhiều hơn.
Bọn họ ở trên biển cả ngày.
Ngoại trừ câu cá ra, bọn họ còn đọc sách, chơi điện thoại, ngủ trên boong tàu.
Cũng có lúc Lục Áo không muốn làm gì cả, chỉ ngây người nhìn chằm chằm biển rộng và bầu trời.
Đương nhiên, không thể nhìn chằm chằm vào Tống Châu, lỡ nhìn rồi cậu sẽ không có thời gian để ngây người nữa.
Cho dù không chơi những trò kích thích, loại trạng thái này cũng đã đủ thư giãn rồi.
Lục Áo kéo Tống Châu ra biển chơi một ngày, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Thực ra cậu không quan tâm đến nhiều hoạt động giải trí, chỉ cần có Tống Châu ở bên là đủ rồi.
Nếu có thể giống như hiện tại, sống những ngày tháng chỉ có 2 người thì sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.
Bọn họ ở bên ngoài chơi rất vui, lúc về cũng tương đối trễ.
Mãi đến hơn 7 giờ tối, Lục Áo mới lái thuyền quay về.
Ông bác quản lý bến tàu nhìn thấy bọn họ khuya vậy còn lái thuyền về bèn bật đèn pin qua kiểm tra, "Tôi còn tưởng trễ thế này rồi, hai cậu sẽ không về chứ."
"Vậy không được." Lục Áo buông bàn tay Tống Châu ra, lấy con cá tráp đen hơn 500g từ trong thùng ra, cười nói, "Hôm nay câu được vài con cá, ông mang con này về ăn nhé."
"Vậy thì ngại lắm!"
"Không cần khác sáo, bọn con về đây."
"Được được, đi thong thả nha."
Ông bác mang theo con cá tráp đen, nhìn bóng lưng của bọn họ, sau một hồi, có chút ước ao mà thu hồi tầm mắt.