Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 142: Thú mỏ vịt trong vườn thú thành phố bỏ chạy rồi.



Lục Áo bọn họ về nhà tương đối trễ, ăn cơm tối xong đã hơn 9 giờ tối rồi.

Nếu như mọi khi, hơn 9 giờ ăn xong cơm tối, đáng lẽ Lục Áo đã kéo Tống Châu cùng chơi game rồi.

Bây giờ trong nhà có nuôi chó, Lục Áo cần dành ra một chút thời gian chơi game để dắt chó.

Chó là một loài động vật cần bầu bạn, bọn họ cần thiết phải đi chơi cùng nó.

Nhóc Béo hiện tại chưa biết cắn dây tự dắt mình đi dạo, cần bọn họ đi cùng.

Nói là dắt chó nhưng chủ yếu là dẫn chó đi dạo.

Ở quê người ít đất rộng, cũng không cần buộc dây Nhóc Béo, giờ này bọn họ đi dạo thì khó gặp được người nào khác.

Mỗi đêm Nhóc Béo đi dạo, chủ yếu chạy trước chạy sau nô đùa, thứ yếu là đi vệ sinh.

Phân chó quá nhiều quá khó hốt, điều đầu tiên Tống Châu dạy nó chính là cách đi vệ sinh.

Trong tình huống khi ở bên ngoài Nhóc Béo muốn đi nặng, Lục Áo chỉ tay vào ruộng hoang bên thôn, Nhóc Béo sẽ chạy như điên qua đó, hai ba cái tự mình đào một cái hố để giải quyết.

Điều này giúp 2 người bớt được không ít chuyện.

Đêm nay cũng vậy, Nhóc Béo đi tới bên ngoài thôn, đang trong lúc thảnh thơi đi dạo, đột nhiên quay đầu nhìn hai chủ nhân "uông" một tiếng rồi chạy vào đất hoang bên cạnh thôn.

Nương theo ánh trăng, Lục Áo trông thấy nó chạy vào trong ruộng hoang, dùng móng chân đào đào rồi nửa ngồi xổm xuống.

Lục Áo nhìn bóng lưng nó, chậc một tiếng, "Nhóc con này cũng ngoan quá chừng."

"Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, sau này sẽ còn ngoan hơn."

Lục Áo có chút khó tưởng tượng, dùng khuỷu tay chọc Tống Châu một cái, trêu đùa nói, "Ngoan thế nào? Đi làm kiếm tiền nuôi chúng ta sao?"

Tống Châu mặt không đổi sắc, "Nếu như cố gắng đào tạo kỹ năng diễn xuất của nó, sau này bảo nó ra đường cái làm xiếc mãi nghệ, nói không chừng sẽ nuôi được hai ta."

"Đến chừng đó có người gọi điện tố cáo chúng ta ngược đãi chó thì chết."

Nhóc Béo đi ị hơi lâu, Lục Áo lấy điện thoại cứ reo từ nãy đến giờ, cậu dứt khoát lấy điện thoại ra xem.

Ban ngày cậu không rảnh, cho dù nhận được tin nhắn cũng không thể trả lời, người nào quen thân với cậu thường sẽ nhắn tin vào buổi tối.

Hôm nay cũng vậy, người nhắn tin trước nhất là Hạng Hưng Xương, anh ta gửi tin nhắn thoại.

Lục Áo mở ra nghe.

Giọng nói của Hạng Hưng Xương truyền đến, "Lục Áo cậu và Tống Châu mấy ngày này có rảnh không? Đội tình nguyện định 7 giờ tối ngày 16 hẹn ra ăn bữa cơm, tụ họp với nhau một chút. Các cậu đi cùng ha?"

Hôm nay ngày 13, cách ngày đi ăn còn 3 ngày.

Lục Áo cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Tống Châu, hỏi anh, "Đi không?"

Tống Châu hỏi lại: "Em muốn đi không?"

"Sao cũng được."

Đây là ý muốn đi, Tống Châu cười cười, "Vậy thì đi, vừa khéo đã lâu rồi không đi ăn cùng bọn họ."

Hai người đi thành phố Kiềm Vĩnh chỉ bằng một cái thuấn di, nếu như không muốn về, còn có thể mướn phòng ngủ một đêm.

Lục Áo gần đây thích khám phá các phòng khách sạn khác nhau ở các thành phố khác.

Đặc biệt khi có vài khách sạn có hạng mục đặc biệt, ví dụ như suối nước nóng tư nhân, giường nước vân vân . . .

Mỗi lần ở khách sạn cậu đều có loại cảm giác mới lạ, thoát khỏi hoàn cảnh quen thuộc nhìn ngắm người bên cạnh, cảm giác rất khác biệt.

Lục Áo trả lời Hạng Hưng Xương bảo muốn đi.

Hạng Hưng Xương vô cùng vui vẻ, báo địa chỉ và giấy mời cho bọn họ, để bọn họ đến chừng đó đi tới là được.

Vài ngày gần đây nhiệt độ giảm, buổi tối ngày 16 nhiệt độ không khí đã giảm xuống còn âm 10 độ.

Loại này thời tiết này đối với người thường mà nói đã rất lạnh rồi, nhất là buổi tối gió bắc thổi vù vù, làm hai bên má đau rát.

Nếu không làm tốt công tác bảo vệ, để gió thổi một hồi mặt sẽ bị nứt da.

Lục Áo và Tống Châu không bị ảnh hưởng bao nhiêu, trên người chỉ mặc áo khoác mỏng, thoạt nhìn trông như người mẫu, khuôn mặt và khí chất đều vô cùng nổi bật, chỉ có điều trông có vẻ không đủ ấm.

Các tình nguyện viên thấy họ mặc như vậy đều thấy lạnh giùm, tranh thủ kéo người vào, "Nào nào nào, uống chút rượu trước đi. Ăn mặc thế này, hai người không thấy lạnh à?"

"Bình thường, không lạnh lắm." Lục Áo chà chà lưng Tống Châu, kéo anh đến chỗ trống ngồi xuống, quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, Chúng tôi đến cũng khá sớm nhỉ?"

"Làm gì sớm, mọi người đã tới gần hết rồi ."

Thời tiết lạnh, bữa ăn hôm nay chủ yếu gọi món lẩu dê.

Lúc bọn họ đến, nồi lẩu ở chính giữa bàn tròn lớn đã sôi ào ào, hơi nước bốc lên không ngừng, khắp phòng đều là mùi thịt dê.

Hạng Hưng Xương nâng tay lên nhìn thời gian, đề nghị:" Không đợi nữa, chúng ta ăn trước đi, đợi chừng nào họ đến lại thêm món."

Mọi người không có ý kiến, một đám đàn ông thô kệch, không quá quan trọng những chuyện này.

Người bên cạnh lại nói về đề tài trước đó, hỏi Lục Áo, "Nhãn hiệu các cậu mặc là gì vậy? Nhìn rất đẹp nha."

Lục Áo cũng không biết nhãn hiệu mình đang mặc tên là gì, đều do Tống Châu cho người đưa tới.

Cậu sờ sờ vạt áo của mình, "Quên mất rồi. Nếu không cậu tìm kiếm bằng hình ảnh xem có loại nào tương tự không nhé?"

Một người khác nói, "Chắc không tìm ra đâu, bộ quần áo cậu đang mặc xét về chất liệu hay kiểu dáng đều rất đẹp, cho dù tìm ra được mẫu tương tự, cũng không mặc ra được hiệu quả giống hai người."

Hạng Hưng Xương cười nói:" Này chẳng phải nói lời thừa hay sao? Các cậu có đôi chân giống họ sao, hay có khuôn mặt giống họ đây?"

"Đệch, anh Hạng đừng có nói trúng tim đen có được không? Cho các anh em ảo tưởng xíu đi!"

Cả đám người hi ha cười rộ lên, có người cảm khái, "Từ khi anh Tiểu Lục gia nhập vào hiệp hội những người tình nguyện bảo vệ biển cả này của chúng ta, chất lượng của cả hội được nâng cao lên hẳn, hôm trước em họ tôi còn hỏi, muốn gia nhập vào hội của chúng ta cần điều kiện gì?"

"Chúng ta làm gì có điều kiện? Không cần điều kiện gì hết, chỉ cần là người và còn sống là được."

Hạng Hưng Xương nói:" Đâu tới nổi thấp dữ vậy? Hiệp hội của chúng ta cũng thường nhận nhiệm vụ quan trọng mà."

Người tiếp lời anh ta ồn ào, "Nhiệm vụ quan trọng gì, sao tôi chưa nghe qua vậy? Anh Hạng, anh lại bắt đầu lừa gạt người ta nữa rồi."

Hạng Hưng Xương vẫy vẫy tay,"Lần này thực sự không phải vậy. Tháng này thành phố của chúng ta chẳng phải tiến cử một nhóm động vật mới hay sao?Báo đài còn đưa tin kìa."

"Cái này tôi có ấn tượng. Vậy thì có liên quan gì đến nhiệm vụ quan trọng của chúng ta?"

Hạng Hưng Xương nói:"Vườn thú thành phố gửi đi yêu cầu, nói tuần trước khi bọn họ tiến cử động vật đã bất cẩn để xổng mất 1 con thú mỏ vịt."

"Đợi chút, anh nói con gì xổng mất?"

Hạng Hưng Xương lặp lại lần nữa, "Thú mỏ vịt, con thú có cái mỏ giống con vịt đó."

Mọi người nhìn anh với vẻ mặt thần kỳ.

Lục Áo bình tĩnh, "Chỗ chúng ta có thể nuôi thú mỏ vịt sao?"

"Chẳng phải đưa đến chỗ vườn thú hay sao, có bác sĩ thú y, có thức ăn riêng biệt, sao lại không nuôi được?"

Lục Áo:" Vấn đề là, trong thời tiết lạnh như thế này, thú mỏ vịt lại bị xổng như vậy, còn có thể sống sao?"

"Cái này tôi cũng không biết." Hạng Hưng Xương thả lỏng người, "Dù sao vườn thú bên kia nhờ chúng ta khi tuần tra các con sông lưu ý kiểm tra một chút, xem thử có thể tìm được con thú mỏ vịt bị xổng mất kia hay không."

Hạng Hưng Xương vừa nói vừa lấy mở hình trong điện thoại ra, đưa cho mọi người xem.

"Con này chính là thú mỏ vịt, nhớ kỹ cái miệng rộng của nó là được."

Thú mỏ vịt là loài đặc hữu của nước A, mọi người có mặt ở đây sống bao lâu nay chưa từng nghe nói vườn thú nhà ai có thú mỏ vịt, hôm nay xem như mở mang kiến thức.

Điện thoại truyền tay nhau một vòng, lại về tới tay Hạng Hưng Xương.

Lục Áo chợt nghĩ tới 1 việc, "Con thú mỏ vịt này là đực hay cái vậy?"

"Hả?" Hạng Hưng Xương ngẩng đầu, "Này liên quan gì đến đực hay cái?"

Lục Áo nói :"Gót chân của thú mỏ vịt đực có gai độc, nếu bị đâm trúng người hậu quả sẽ không khác gì bị rắn cắn."

"Nguy hiểm vậy sao!" Hạng Hưng Xương sửng sốt một hồi, vội nói, "Để tôi hỏi trước đã, chắc người đại diện vườn thú liên hệ tôi cũng không biết vấn đề này nên không đặc biệt nhắc nhở."

Lục Áo gật đầu, "Anh hỏi trước đi, nếu là con đực, đến lúc đó mọi người trông thấy nó cũng cần phải chuẩn bị trước."

Hạng Hưng Xương rất thân với người phụ trách vấn đề này, anh ta vừa gọi điện thoại báo, đối phương đã rất coi trọng vấn đề này.

Chỉ có điều người phụ trách kia đích thực không biết thú mỏ vịt có chia đực cái, hơn nữa con đực có gai độc.

Người phụ trách đi hỏi một vòng lớn, sau cùng hỏi ra được kết quả, nói cho Hạng Hưng Xương biết rằng đó là con đực đã trưởng thành.

Các tình nguyện viên trên bàn nghe vậy đều cảm thấy khó giải quyết.

Có con động vật thủy sinh đi lang thang trong thành phố, hơn nữa sinh vật này còn có khả năng tấn công nhất định, không biết chừng nào mới bị phát hiện, thực sự rất làm người ta đau đầu.

Có người nghi ngờ, "Lồng của vườn thú kín như thế, sao lại để xổng thú mỏ vịt được nhỉ?"

Hạng Hưng Xương lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói bị xổng ở trên đường, ngay tại phía bắc con đường Kiến Nam."

"Ài, khúc đó chẳng phải là sông đào bảo vệ thành hay sao? Có phải nó trốn xuống sông rồi không? Nếu trốn xuống rồi thì chúng ta tìm bằng cách gì?"

"Cũng không phải nhờ chúng ta nghiêm túc tìm kiếm nó, mọi người lần sau khi đi làm việc tình nguyện, nhìn thấy rồi thì chú ý một chút thôi."

Lục Áo hỏi:" Gần đây có hạng mục dọn dẹp đường sông sao?"

"Có chớ, nhưng mà công việc này thường do bộ ngành bên chính phủ làm, chúng tôi chỉ hỗ trợ chơi chơi ấy mà. Tháng 11 có 2 hoạt động chính, ngày 19 tháng 11 lặn biển vớt rác, hoạt động còn lại vào ngày 27 tháng 11, chúng tôi dự định đi đảo Đồ Lăng thăm người già và trẻ nhỏ trên đảo, tiện thể giúp sửa sang nhà cửa, quét dọn vệ sinh."

Hạng Hưng Xương nhớ rất kỹ những hạng mục này, nghe thấy Lục Áo hỏi, anh ta báo từng cái một, ". . . .Trước mắt chỉ có mấy hoạt động này, văn bản cụ thể tôi đợi xác định xong sẽ gửi vào trong nhóm, mọi người có thể tự mình kiểm tra cũng như đăng ký tham gia."

Lục Áo gật đầu.

Lục Áo có hứng thú với hạng mục "Lặn Biển Vớt Rác" kia, dự định khi về sẽ tìm hiểu thêm.

Chú thích:

Thú mỏ vịt nha mn, 



chúc mn năm mới vui vẻ, sức khoẻ dồi dào, vạn sự như ý, tiền vô như nước