Bọn họ tụ họp xong, lại thêm một luồng khí lạnh thổi qua, nhiệt độ lập tức giảm xuống thêm 5 độ, tối nay chắc chỉ còn 2-3 độ.
Thời tiết này thật sự quá lạnh, cho dù mặc áo lặn dày 5mm xuống biển vẫn không cách nào chịu đựng nổi, điều này làm tăng thêm độ khó của việc lặn biển vớt rác.
Rác dưới đáy biển không dọn cũng không được, bên dưới nhiều sinh vật biển như vậy, rác thải sẽ tạo thành mối hiểm hoạ cực lớn đối với môi trường sống của chúng, đặc biệt là những thứ như túi nhựa, chai nhựa, nếu sinh vật biển ăn nhầm sẽ có nguy cơ thiệt mạng.
Hạng Hưng Xương đăng bảng đăng ký lên nhóm Wechat, trong nhóm có 127 người, sau cùng chỉ có 11 người đăng ký.
Hạng Hưng Xương đã đoán được từ trước, cũng rất hiểu lý do những đội viên khác vì sao không báo danh, chỉ là càng thêm khâm phục những đội viên đã đăng ký hơn.
Đợi đến ngày chính thức hành động, 11 người báo danh bao gồm Lục Áo đều đến đủ.
Bọn họ dọn vệ sinh đáy biển là hoạt động công ích, tất cả trang thiết bị đều phải tự mình chuẩn bị.
Mọi người mặc trang bị màu sắc rực rỡ vào người, tình nguyện viên tham gia lần hoạt động này, già có trẻ có, nam có nữ có cùng tập trung lại một chỗ trông có vẻ như đang đi du lịch vậy.
Hiện tại thời tiết có phần lạnh, điều kiện cũng hơi gian khổ, nhưng vì sinh vật biển, mọi người vẫn có thể kiên trì.
Mọi người tự mình lái xe đến chỗ tập trung, thay trang bị, chịu đựng gió biển chuẩn bị xuất phát.
Do thời tiết lạnh nên trước khi xuống nước, mọi người phải thực hiện vài động tác khởi động trước.
Bài tập khởi động khá nhàm chán.
Mọi người vừa vung tay đá chân vừa hỏi Hạng Hưng Xương, "Đội trưởng, con thú mỏ vịt lần trước mà anh nói đã tìm được chưa?"
"Còn chưa tìm được." Hạng Hưng Xương nói, " Hai ngày trước có người bị thủ mỏ vịt đâm ở hồ Thất Tử đó."
"Không thể nào, có nghiêm trọng không? Vậy giờ thì sao? Con thú mỏ vịt kia đã tấn công người rồi xử lý như thế nào?"
"Xử lý khỉ gì! Nó đâm người ta xong thì bỏ chạy. Bây giờ ngay cả cái bóng của nó cũng tìm không ra, người bên vườn thú muốn xử lý nó cũng phải tìm được nó trước rồi mới tính tiếp."
"Vậy người bị đâm kia thì thế nào?"
"Đưa đi bệnh viện rồi, chắc còn đang nằm viện."
Hạng Hưng Xương khởi động người xong liền kiểm tra trang bị của từng người một, "Đợi lát nữa xem nhặt rác xong khoảng mấy giờ, nếu còn sớm chúng ta đi một chuyến đến hồ Thất Tử, xem có tìm được nó hay không."
Tất cả mọi người không có ý kiến, vốn dĩ mọi người dự định sẽ làm công ích cả ngày, về sớm một chút hay về trễ một chút cũng chẳng sao.
Hạng Hưng Xương giúp mọi người kiểm tra xong thì bảo họ lên thuyền, anh ta nổ máy chở tất cả ra biển.
Bọn họ muốn đi chỗ khu đá ngầm để nhặt rác.
Thông thường, khu đá ngầm có rất nhiều cá tôm, nếu có rác thải tồn đọng bên đó sẽ làm nguy hại đến chúng.
Chờ khi thuyền đến nơi, tất cả mọi người cắn ống thở xoay người ngã xuống biển.
Hôm nay gió lớn, tầm nhìn trong nước bình thường, sau khi xuống nước có hơi mơ hồ, Lục Áo nhìn không được rõ lắm.
Mọi người tốp năm tốp ba phân bố trong phạm vi vài trăm mét vuông gần đó, có thể mơ hồ cảm nhận được đồng đội ở gần mình nhưng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ.
Lục Áo trực tiếp lặn xuống đáy biển.
Độ sâu bình quân của vùng biển này khoảng hơn 10 mét, vẫn thuộc phạm vi vùng biển nông, bởi vì khá gần bờ, nơi này cũng xem như nửa khu du lịch, bên dưới đáy biển có không ít rác thải.
Lục Áo mang theo lồng cá, bên trong nhét đủ loại rác thải, lon nhôm, chai nhựa, bao nhựa, túi nhựa, . . . . Đồ vật gì cũng có, cậu còn tìm thấy hai bcs đã qua sử dụng.
Thứ đồ vật này vô cùng buồn nôn lại mang đến nguy hiểm rất lớn, nếu có con cá nào nuốt phải gần như 90% sẽ chết.
Hiệu suất của Lục Áo rất nhanh, chỉ chốc lát sau, chính cậu đã tuần tra hết khu vực hơn 100 mét vuông.
Khu vực khác đã có đồng đội đang công tác, Lục Áo đi qua quan sát thấy không cần cậu phải hỗ trợ bèn dứt khoát bơi lên tìm một khu vực khác để tiếp tục nhặt rác.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, cũng không có ai lười biếng.
Bọn họ nghiêm túc làm việc dưới đáy biển cả một buổi sáng, sau cùng rất nhiều người khi lên thuyền mệt đến trong mắt đầy sao, môi trắng mặt tái xanh.
Cho dù thế, mọi người không ai oán than nửa lời, lên thuyền rồi chỉ đơn giản nhai vài miếng bánh, uống vài ngụm nước xong liền thúc giục Hạng Hưng Xương, "Đội trưởng, thời gian còn sớm, chúng ta đi chỗ hồ Thất Tử nhé?"
"Đúng vậy, chúng ta đi qua đó một chuyến đi, nhiều người như vậy đi tìm một con thú mỏ vịt hẳn không thành vấn đề."
Hạng Hưng Xương lấy khăn lau lau tóc của mình, "Chiều rồi hẳn đi, nói thế nào cũng phải cơm nước xong rồi tính. Sao nào? Trưa nay vẫn quy tắc cũ, tìm quán hải sản ăn một bữa hen?"
"Được, mùa nay cá tôm gì cũng mập, vừa hay có lộc ăn."
Mọi người bàn về những quán đã ăn từng thử trước đó, Lục Áo bị mọi người kẹp ở giữa nên cũng đi theo bọn họ một chuyến.
Các tình nguyện viên thường hướng ngoại, mọi người cười cười nói nói, cho dù trước đó không biết nhau, nhưng một lát sau liền thân thiết.
Bữa cơm này ăn tới hơn 2 giờ chiều mới xong, khi bọn họ ra cửa, gió bắt nổi lên, bầu trời âm u không thấy bao nhiêu ánh nắng mặt trời.
Có người hoài nghi, "Thời tiết hôm nay lạnh thế này, thú mỏ vịt ở bên ngoài có sống nổi không? Chắc không bị đông chết đâu nhỉ?"
"Chắc không đến độ đó đâu? Thú mỏ vịt hai ngày trước còn tấn công người ta, sức sống mãnh liệt như thế, nếu tìm ra sớm một chút sẽ không thành vấn đề."
Mọi người tuy nói thế, nhưng trong lòng không nhịn được mà lo lắng nên tăng tốc đi nhanh hơn.
Hồ Thất Tử nằm ở vùng ngoại ô, có khá nhiều dòng sông, dọc đường đều là nhà tự xây, hoàn cảnh không phải tốt lắm, bờ sông bên kia còn có một mảng lau sậy lớn.
Thời tiết tuy lạnh như lau sậy vẫn tràn đầy sức sống, không có bao nhiêu lá vàng.
Lau sậy chỗ này mọc khá dày đặc, muốn đi vào vô cùng khó khăn, tối thiểu với xác thịt người phàm của bọn họ mà nói là không thể nào tách lau sậy ra trực tiếp đi sâu vào bên trong.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn về hướng của Hạng Hưng Xương, "Đội trưởng, bây giờ sao đây?"
"Còn có thể nào nữa? Đi tìm hai cây dao phay đến đây, vừa nhổ cỏ vừa tìm thôi."
Hạng Hưng Xương phân công nói: " Mọi người chia làm 3 tổ, mang theo dao phay đi dọc theo con sông để tìm. Thú mỏ vịt khá to con, chiều dài tối thiểu có 50-60 cm, con vật to như thế chui vào trong bãi lau sậy nhất định sẽ để lại dấu vết. Mọi người nhìn thấy dấu vết rồi, rồi mới đi sâu vào tìm cũng không muộn."
Này là một cách không tồi, mọi người lại đi mượn dao phay về, sau đó chia con sông thành vài đoạn, mỗi đội tìm một đoạn.
Lục Áo cũng chia đội, trở thành đội trưởng của một tiểu đội nào đó, theo sau cậu là một nam một nữ.
Lục Áo không thích nói chuyện lắm, còn một nam một nữ kia trong đội cậu lại hay nói chuyện.
Hai người bọn họ nói về công việc và cuộc sống hằng ngày giúp cho công tác tìm kiếm bớt đi phần nhàm chán.
Lục Áo ở bên cạnh chuyên tâm tìm dấu vết bị giẫm lên trong bãi lau sậy.
Mùa thu mọi người đều ăn mặc khá giày, ven đường côn trùng cũng ít, suốt quá trình tìm kiếm bọn họ không gặp phải khó khăn gì, chẳng qua cũng không tìm thấy dấu vết của thú mỏ vịt.
Đường bọn họ đi là đường xi măng, chỉ có hai bên có lau sậy.
Lau sậy dày như thế, theo lý mà nói, nếu như thú mỏ vịt chui vào trong lau sậy, phần nhiều có thể nhìn thấy, nhưng mọi người đều là dân thành phố không có kinh nghiệm, nếu dấu vết để lại không quá rõ ràng, bọn họ không nhất định có thể tìm thấy.
Ít nhất hai người trong đội Lục Áo ôm suy nghĩ như vậy.
Rất nhanh bọn họ đã tìm hết khúc sông mà mình phải tuần tra.
Đội viên nữ tiểu Liễu phía sau Lục Áo nhỏ giọng hỏi:" Không tìm được gì cả, chúng trở về trước đi?"
Đội viên nam lão Miêu cũng nhìn về phía Lục Áo.
Bọn họ rõ ràng lấy Lục Áo làm trung tâm, đang đợi Lục Áo quyết định.
Lục Áo giương mắt nhìn phía trước, khúc sông trước mặt không có ai, các đội khác còn chưa tìm tới nơi này.
"Thời gian còn khá sớm, bằng không chúng ta lại đi thêm một đoạn nữa nhé?"
Sáng nay đi biển nhặt rác thực sự rất mệt, chân cô gái sắp không nhấc lên nổi rồi, nhưng nghe cậu nói vậy vẫn đồng ý,"Vậy cũng được. Chúng ta báo cho mọi người trước một tiếng rồi mới bắt đầu tìm ha?"
"Ừm." Lục Áo lấy điện thoại ra nhắn vào nhóm Wechat, lại nhìn mặt đất cách đó không xa, "Hình như tôi nhìn thấy dấu vết của thú mỏ vịt rồi."
Hai đội viên theo sau cậu đưa mắt nhìn nhau, "Hả? Không thể nào, ở đâu á?"
Chẳng lẽ bọn họ mù rồi sao? Rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mà.
Lục Áo đi về phía trước vài bước, ngôi xổm xuống, nhặt một nhúm lông màu xám trên cỏ dại, "Chỗ lông này khác thường, không biết có phải do thú mỏ vịt để lại hay không."
"Sao lại trùng hợp đến thế?" Lão Miêu buột miệng nói ra, "Chỗ lông xám này cũng không thể chứng minh được gì?"
"Quả thật." Lục Áo đồng ý, "Cũng có thể là lông chuột."
Tiểu Liễu nghe anh ta nói vậy, vẻ mặt biến sắc, đưa tay chà chà cánh tay mình, "Các anh đừng doạ tôi, sao có con chuột nào lông dài đến vậy? Nếu như lông nó dài như thế, vậy con chuột đó phải to cỡ nào?"
Lục Áo thuận miệng nói: "Khó nói chính xác, chỉ suy đoán mà thôi."
Cậu nói xong liền chụp lại chỗ lông xám ấy, đăng lên nhóm Wechat, người trông nhóm Wechat mau chóng trả lời.
- ????
- Lông xám này sao mà quen quá vậy kìa?
- Lục Áo, chẳng lẽ các cậu đã tìm thấy thú mỏ vịt rồi?
- Các cậu đang ở đâu, chúng tôi lập tức chạy tới hội hợp với các cậu.
Gần như trong nháy mắt, trong nhóm Wechat vèo vèo nhảy ra hơn 20 cái tin nhắn trả lời.
Tiểu Liễu và lão Miêu đối với việc này ù ù cạc cạc.
Lục Áo đánh cá lâu như vậy, bản thân lại không phải loài người, đối với dấu vết của động vật có một sự hiểu biết nhất định, ngay khi cậu đẩy cỏ dại hai bên ra liền xác định thú mỏ vịt quả thật đã từng đi qua nơi này.
Nếu nhìn kỹ hơn, cậu có thể nhìn ra dấu chân của thú mỏ vịt trong bụi cỏ.
Cậu cũng đang nuôi ngỗng, dấu chân của thú mỏ vịt và dấu chân của ngỗng không khác mấy, nếu dựa theo độ nông sâu của dấu chân có thể đoán ra thủ mỏ vịt ít nhất đã từng đi qua nơi này vào buổi sáng.
Lục Áo nhìn những dấu chân này, lại lấy điện thoại ra chụp gửi vào trong nhóm Wechat.
Lão Miêu lấy điện thoại ra nhìn những tấm ảnh mà cậu chụp.
"Đệch, hình như thú mỏ vịt từng đi qua đây thật, anh tiểu Lục à, anh cũng trâu bò quá, này có nghĩa là tìm được rồi sao?"
Đây cũng là câu mà tiểu Liễu muốn hỏi, tiểu Liễu ngẩng đầu lên nhìn cậu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Vận may của Lục Áo từ trước đến giờ luôn tốt đến khó tin, cậu có thể tìm ra dấu vết của thú mỏ vịt cũng không có gì kỳ lạ.
Cậu đứng dậy, "Chưa chắc lắm, chúng ta tìm thêm một lúc xem thử thú mỏ vịt có ở xung quanh đây hay không."
Tiểu Liễu vội đáp, "Được."
Lão Miêu nói: "Anh Tiểu Lục, anh nghỉ ngơi trước đi, để chúng tôi tìm cho."
Đã tìm thấy manh mối, vậy khả năng tìm thấy thú mỏ vịt liền nhiều thêm vài phần.
Điều này giúp cho tiểu Liễu và lão Miêu trở nên tích cực hơn, hai người xoa tay hằm hè, cũng không để ý có cực nhọc hay không, trực tiếp lấy dao ra đi tách cỏ dại xung quanh.
Lục Áo nhắc nhở bọn họ, "Cẩn thận 1 chút, thú mỏ vịt có thể có độc."
Tiểu Liễu và lão Miêu vội vàng gật đầu, hai người mắt sáng trưng đắm chìm trong niềm hưng phấn sắp tìm thấy thủ mỏ vịt.