Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 144: Ở chỗ kia



Lục Áo bọn họ gặp phải một con thú mỏ vịt vô cùng xảo quyệt.

Tiểu Liễu và lão Miêu tìm tới tìm lui trong bãi lau sậy mấy vòng cũng không phát hiện dấu vết của nó.

Hai người hết cách đành quay lại nhờ Lục Áo giúp đỡ.

"Anh tiểu Lục, bọn tôi không tìm thấy nó."

"Hoàn toàn không nhìn thấy, có khi nào nó không còn ở đây nữa không?"

Lục Áo vốn dĩ đi theo sau bọn họ, nghe vậy liền bước lên quan sát, tiểu Liễu và lão Miêu vội tránh ra nhường chỗ.

Trước mặt bọn họ là một con sông, con sông rộng 6-7 mét, nước sâu 2-3 mét.

Môi trường sống của thành phố Kiềm Vĩnh tạm được, con sông này tương đối trong veo, người đứng ở trên bờ, có thể mơ hồ nhìn thấy lớp bùn dưới đáy sông.

Tiểu Liễu thấy Lục Áo nhìn chằm chằm mặt sông, cô cũng duỗi cổ ra nhìn thử, nhưng nhìn cả buổi trời vẫn không nhìn ra có gì khác biệt.

Cô nhìn Lục Áo, Lục Áo không nói gì, ngồi xổm xuống quan sát lớp bùn.

Tiểu Liễu nhìn động tác này của cậu, lập tức hiểu được suy nghĩ của cậu, hỏi: "Bây giờ chúng ta tìm dấu chân của nó sao?"

"Đúng vậy."

Tiểu Liễu nhìn con sông trước mặt, lại nhìn Lục Áo.

Cô hiểu ý nghĩa của việc tìm dấu chân.

Vừa nãy khi bọn họ tìm kiếm cũng đặc biệt tìm thử dấu chân, vấn đề là bọn họ tìm lâu như vậy mà nửa dấu chân cũng không tìm ra, không biết Lục Áo làm sao lại biết thú mỏ vịt ở chỗ này, còn tìm ra được dấu chân của nó.

Khi bọn họ đang tìm kiếm, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động.

Mấy người quay đầu lại nhìn, Hạng Hưng Xương dẫn theo vài người đang đi tới.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Hạng Hưng Xương thấp giọng hỏi, "Sao rồi, tìm thấy chưa?"

Tiểu Liễu nhún nhún vai.

Vẻ thất vọng thoáng hiện lên trên gương mặt của Hạng Hưng Xương.

Lục Áo gật đầu chào bọn họ, cậu đi dọc theo bờ sông tiếp tục tìm.

Bờ sông tương đối ẩm ướt, chỗ giao nhau của nước sông và bờ sông có một tầng bùn lắng.

Lục Áo đi lên thượng nguồn của con sông, vừa đi vừa tìm.

Hạng Hưng Xương sáp tới, "Thú mỏ vịt thật sự ở chỗ này sao?"

"Không biết nữa." Lục Áo nói, "Tôi cảm giác nó ở gần đây thôi."

"Sss, vậy cũng có chút ảo ảo nha."

Lục Áo quay đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, "Anh dẫn theo đội xuống hạ du tìm sao?"

Hạng Hưng Xương sờ sờ cái mũi, "Đợi lát đi, xem thử cậu có tìm được không đã."

Lục Áo không nói.

Hạng Hưng Xương mang theo người thành thành thật thật đi theo sau.

Đại khái khoảng 13 phút sau, Lục Áo ngừng lại ở một khúc sông nào đó.

Mọi người nhìn động tác của cậu, mặt này đầy vẻ khó hiểu.

Lục Áo đi tới bờ sông ngồi xổm xuống, nhìn lớp bùn của bờ sông.

Mọi người vội vàng sáp tới gần, mấy cái đầu chen nhau nhìn.

Rất nhanh, tiểu Liễu mắt sắc nhìn thấy nửa dấu chân vịt rất nông trên mặt bùn, không khỏi đưa tay ra chỉ, buột miệng nói, "Đó có phải là dấu chân của thú mỏ vịt không?"

"Ở đâu?"

"Á, có thật kìa!"

"Này cũng quá che khuất rồi, chỉ có một nửa như thế, thách đố người tìm quá nhỉ?"

"Để tôi xem thử, ở đâu?"

Hạng Hưng Xương cũng chen chúc trong đám người, đi theo quan sát hết nửa ngày vẫn không thể xác định được gì, "Này là dấu chân thú mỏ vịt thật sao?"

Lục Áo ở phía trước mở miệng, "Tám chín phần mười."

Nói xong cậu đứng dậy, mọi người vội vàng rụt đầu lại.

Hạng Hưng Xương hỏi:" Bây giờ phải làm sao? Thông báo cho phía vườn thú sao? Chúng ta cũng không quá rành tập tính của thú mỏ vịt nha."

"Cũng được." Lục Áo đứng dậy, nhưng lại đi sâu vào trong bãi lau sậy.

"Anh tiểu Lục, không cần tiếp tục đi lên thượng nguồn tìm sao?"

"Không cần, chắc nó chỉ ở trong chỗ này thôi."

"Sao cậu lại biết?" Có người hỏi, "Cậu tìm thấy manh mối gì sao?"

"Đúng vậy."

Lời này vừa ra, mọi người một mảng mê mang.

"Sao tôi không tìm thấy gì hết vậy nè?"

Lục Áo thấy bọn họ thực sự không rõ, lại đi tới chỗ bờ sông, tỏ ý bọn họ lại gần nhìn," Dấu chân của con thú mỏ vịt là nằm ngang."

"Hả? Nằm ngang thì sao?"

Lục Áo kiên nhẫn giải thích, "Điều này chứng tỏ nó đi về hướng bên này. Dấu chân này, dấu chân này, còn có dấu chân này đều là nằm ngang, quỹ đạo của nó rất rõ ràng, mục đích cũng rất rõ ràng, nơi ẩn náu của nó phần nhiều ở ngay bên này."

Cậu không nói, mọi người chắc hẳn sẽ không phát hiện ra những dấu vết lộn xộn đó là dấu chân của thú mỏ vịt.

Sau khi cậu nói xong, mọi người mới càng nhìn càng thấy giống.

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hạng Hưng Xương tỉ mỉ quan sát, "Ha, đúng vậy."

Lục Áo ngẩng đầu liếc nhìn mọi người một cái, rồi nói với một người đàn ông trung niên nào đó: "Đừng quay video."

Ngũ An Chí nhấc tay làm tư thế đầu hàng, ngượng ngùng giải thích, "Tôi chỉ là thấy suy luận của cậu quá xuất sắc."

Lục Áo lắc đầu, không nói nữa.

Hạng Hưng Xương bọn họ không tiếp tục tìm manh mối mà đi theo sau mông Lục Áo.

Lục Áo đi theo dấu chân nhỏ bé của thú mỏ vịt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy một cái động lớn trên con đê.

Trước cái động lớn đó còn có cỏ tươi che lấp, nhìn không rõ lắm.

Dọc theo con sông này có rất nhiều những cái động như thế này,gồ ghề lồi lõm, mọi người nhìn quen nên không thấy lạ, lúc trước nhìn thấy mấy cái động này cũng không nghĩ nhiều.

Bây giờ Lục Áo dừng ở trước một cái động nào đó, Hạng Hưng Xương hỏi:" Thú mỏ vịt ở trong này sao?"

Lục Áo cảm giác bên trong đúng thật có một con động vật nào đó, không phải cua, nhưng có phải thú mỏ vịt hay không thì cậu không chắc.

Cậu nói: "Có cái cuốc không? Đào thử xem sao."

Ngũ An Chí xung phong nhận việc, "Trong xe tôi có."

"Trong xe tôi cũng có." Một đôi viên khác cũng lên tiếng, nhưng không chạy đi lấy về mà đưa tay ra chỉ vào miệng động, hoài nghi nói, "Cái này không phải động cua bùn sao?"

Sản vật chỗ họ chính là cua bùn, cua bùn thường sống trong những cái động như này ở bờ sông.

Động mà cua bùn đào vô cùng lớn, có vài con cua bùn có thể đào ra được cái động đủ co nửa người nằm, trông thấy một cái động to cũng không thể chứng minh được gì.

Lục Áo nói:" Không phải cua bùn."

Người kia nói:" Tôi thấy xung quanh cái động này không có dấu chân của thú mỏ vịt, cho dù không phải cua bùn thì cũng không nhất định là thú mỏ vịt."

Hạng Hưng Xương chen vào nói, "Không nhất định, nhưng có khả năng nha, cứ đi lấy cái cuốc trước đi, đào rồi hẳn nói."

Hạng Hưng Xương rất có uy danh trong đội, anh vừa mở miệng hoà giải, đội viên kia không thể không nể mặt, chỉ đành thu hồi sự hoài nghi của mình, dự định chạy đi lấy cái cuốc về.

Nơi bọn họ dừng xe cách chỗ này hơi xa, đi lấy cuốc phải tốn chút thời gian.

Những người còn lại đứng trước động quan sát.

Có đội viên nói:" Chúng ta cứ vậy đứng chờ sao?"

Hạng Hưng Xương quay đầu nhìn cậu ta, "Không thì làm gì?"

"Đào thử một chút xem sao, xem bên trong rốt cuộc có con gì hay không á." Đội viên kia làm một cái động tác đào hang, "Cho dù thật sự là hang của thú mỏ vịt, nó cũng có thể không ở trong đó, chúng ta quan sát trước?"

Lục Áo nhắc nhở, "Thú mỏ vịt có độc."

Người đội viên kia bỗng nhiên quên mất điều này, "Hả?"

Hạng Hưng Xương cười nói:" Được rồi, đừng suy nghĩ cách này nữa, người bị nó đâm bị thương trước đó vẫn còn nằm trong bệnh viện kìa."

Độc tố của thú mỏ vịt không hề trí mạng đối với con người, chẳng qua bị đâm trúng sẽ đặc biệt đau.

Có vài người sẽ đau 1 tuần đến 1 tháng, cho dù đi bệnh viện cũng sẽ không khá hơn tí nào.

Lời này của Hạng Hưng Xương vừa ra, mọi người đều dẹp đi suy nghĩ dùng tay đào hang.

Một con thú mỏ vịt to như thế, nếu như bị nó đâm trúng sẽ không phải chuyện đùa.

Mọi người đứng trước hang tám chuyện với nhau.

Khoảng 10 phút sau, Ngũ Chí An bọn họ mang theo cái cuốc thở hồng hộc chạy về.

Ngũ An Chí đưa cái cuốc cho Lục Áo, "Nè. Cậu tiểu Lục, cái hang này phải đào thế nào?"

"Đào về hướng bên cạnh."

Lục Áo mang theo cái cuốc đến trước hang, nhìn phương hướng một chút rồi trực tiếp hạ cuốc.

Bùn đất dưới cái cuốc của cậu giống như tàu hũ vậy, không đến một lát đã bị cậu đào ra một mảng lớn.

Hạng Hưng Xương nhận lấy cái cuốc còn lại, vừa định bước tới giúp đỡ lại phát hiện ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Động tác của Lục Áo quá nhanh, chỉ mới vài phát đã đào đến nơi.

Hạng Hưng Xương ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên phát hiện giữa bùn đất có một mảng màu xám.

Ngón tay của anh ta chỉ vào, giọng nói cũng cao lên đôi chút, "Ở chỗ này!"

Mọi người trong nháy mắt nhìn về hướng anh ta chỉ, rất nhanh liền phát hiện chỗ đó đúng thật có một bóng dáng màu xám.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bóng màu xám kia đã giật mình kinh hãi nhảy ra ngoài.

"Áá!"

Có người kêu sợ hãi.

Những người xung quanh theo bản năng tránh ra, ánh mắt dừng lại trên mặt đất.

Thân thể trên mặt đất có hình dạng thon dài, trên mặt là một cái mỏ vịt to dẹp.

Vừa nhìn thấy cái mỏ vịt, mọi người trong nháy mắt phản ứng lại, đây là thú mỏ vịt.

Có người bước lên vây nó lại, cũng có người lui về sau.

Trong lúc nhất thời, hiện trường hỗn loạn rối ren không chịu nổi.

Hạng Hưng Xương ở bên cạnh hô to, "Cẩn thận! Đè nó từ bên sườn!"

Lời anh ta nói còn chưa dứt, những người còn lại vẫn còn đang tự làm theo ý mình, chưa ai nắm được ý của anh ta.

Lục Áo đã sải bước về phía trước, tay nhanh như chớp trực tiếp xách con thú mỏ vịt này lên.

Mọi người còn chưa kịp hình rõ động tác của cậu, trước mắt chợt loé đã thấy thú mỏ vịt đang vặn vẹo trên tay cậu.

"Vậy là bắt được rồi à?"

Lục Áo nói:" Liên hệ với người bên vườn thú đi."

Hạng Hưng Xương vội nói:" Giờ tôi gọi cho người ta."

Anh ta nói xong liền đi ra một bên gọi điện thoại.

Những người xung quanh lại nhịn không được bắt đầu vây lại nhìn.

Hoa Hạ không có thú mỏ vịt, không phải ai cũng có cơ hội được ở khoảng cách gần nhìn ngắm thú mỏ vịt.

Lục Áo thấy bọn họ đến gần quá, liền xoay thú mỏ vịt qua một hướng khác, nhắc nhở, "Cẩn thận, có độc."

Thú mỏ vịt trên tay cậu lạnh run.

Lục Áo dứt khoát ngồi xổm xuống, đặt thú mỏ vịt trên mặt đất, chỉ dùng tay khống chế hành động của nó.

Những người khác cũng ngồi xổm theo.

Lão Miêu hỏi:" Anh Tiểu Lục này, sao anh biết con thú mỏ vịt ở trong hang?"

"Nó có tập tính ngủ đông."

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Lão Miêu nói:" Chả trách sao cậu lại chắc chắn đến thế."

Hạng Hưng Xương gọi điện thoại xong, "Người bên vườn thú lát nữa sẽ đến, chúng ta tìm thứ gì đó nhốt nó lại đi, trước tìm một chỗ ăn uống cái đã."

Ánh mắt mọi người dừng trên mặt đất.

Con thú mỏ vịt này thân dài khoảng 50-60cm, trên mặt là một cái mỏ vịt to to, phần đít cũng có chút giống con vịt, vừa to lại vừa dẹp.

Con này to như vậy, lấy thùng nước đựng chắc chắn là không được rồi.Bọn họ lại không ai mang theo lồng sắt đến cả.

Mọi người nhất thời lúng túng.

Lão Miêu nhanh trí nói, "Trói lại được không?"

"Hả?"

Lão Miêu vội nói:" Trên xe tôi có vòng cổ cho chó và dây dắt chó, hay là cho nó đeo vòng cổ rồi trói nó lại, sau lại dùng sức người khống chế?"

Lục Áo tỏ vẻ đồng ý, "Cách này khả thi."

Lão Miêu vội đi lấy cái vòng cổ và dây dắt chó đến.

Lục Áo tự mình đeo vòng cổ rồi dùng dây trói nó lại.

Thú mỏ vịt dưới tay cậu ngoan ngoãn đến lạ kỳ, một chút phản kháng cũng không dám bày tỏ.

Những người khác chỉ cho rằng do thú mỏ vịt sắp phải ngủ đông, sức sống không đủ nên cũng không nghi ngờ gì.

Mọi người trước tiên lắp lại cái hang vừa đào, sau đó chia nhau lên xe, bọn họ dự định đi tìm một quán ăn để ăn một bữa, tiện thể hội họp với người bên vườn thú.

Lục Áo lên xe của Hạng Hưng Xương, cậu ngồi ở phía sau khống chế thú mỏ vịt.

Thú mỏ vịt có độc, ghế sau chỉ có một mình cậu ngồi, tiểu Liễu do dự muốn ngồi chỗ ghế phụ.

Ngũ An Chí lại nhanh chân hơn cô một bước ngồi ở ghế phụ, tiểu Liễu chỉ đành ngồi xe của lão Miêu.

Hạng Hưng Xương lên xe chuẩn bị lái xe đi thấy thế cười, "Lão Ngũ, ông định làm gì vậy?"

"Có một việc muốn nói với cậu tiểu Lục." Ngũ An Chí quay đầu nhìn Lục Áo, "Cậu tiểu Lục này, bên tôi có một chương trình thực tế, cậu có muốn tham gia không?"

Trong lòng Lục Áo khẽ động, lập tức nghĩ đến Lâm Tê Nham, "Nội dung thế nào?"

Ngũ An Chí vừa nhìn thấy có hi vọng, vội nói:" Đây là một chương trình thực tế công ích, do các minh tinh và người nghiệp dư tham gia, chủ đề là kêu gọi mọi người quan tâm đến biển cả, quan tâm đến môi trường. Giai đoạn sau bọn họ còn có thể làm một vài hoạt động quyên góp, đem phần thu nhập từ lần tham gia chương trình thực tế này dùng cho công tác bảo vệ biển cả."

Lục Áo kiên nhẫn nghe xong, hỏi: "Sao ông lại tìm tôi?"

Ngũ An Chí buột miệng nói, "Tại cậu nổi tiếng á."