Sau Khi Xuyên Thành Trưởng Công Chúa

Chương 5



Chỉ thấy hắn lập tức nhảy xuống ngựa, chạy vội tới chỗ xác hổ, kích động xoa tay như con ruồi:

 

"Tốt quá, tốt quá!"

 

Hắn gọi ta lại, hào hứng nói:

 

"Hoàng tỷ, vậy quyết định thế nhé! Tỷ nhường con hổ này cho ta, ta sẽ tặng tỷ một món bảo bối khác!"

 

Ta: "…Ngươi nói vụ làm ăn lớn, chính là muốn con hổ này?"

 

Tống Quân dùng đôi mắt trong veo đầy vẻ vô tri nhìn ta:

 

"Đúng vậy đúng vậy! Gần đây Tiểu Thế tử  nhà họ Trần kiếm được một tấm da hổ, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt ta. Ta đã thề sẽ tìm một tấm to hơn của hắn!"

 

Hắn đứng bên xác hổ, khoa tay múa chân:

 

"To thế này, hoàng tỷ giỏi quá!"

 

Ta: [……]

 

Hóa ra, hắn thật sự là tên ngốc.

 

Nghĩ lại thì cũng đúng.

 

Nếu hắn thật sự muốn lợi dụng Yến Cừu, thì đã không để ta mang hắn đi ngay từ đầu.

 

Lại tốn công vô ích rồi.

 

Thật chán.

 

Ta chẳng còn hứng thú, gọi hộ vệ lại để quay về. Nhưng người đến đón ta lại là Yến Cừu.

 

Hắn nói:

 

"Thành vương nhất quyết phải vác con hổ đi khoe khoang với người khác, nên cử ta dẫn một nhóm hộ vệ đưa công chúa về trước."

GTMB

 

Trời xanh nước biếc, cảnh vật hữu tình, ta dứt khoát xuống ngựa, chậm rãi đi bộ về.

 

Nhưng bất ngờ xảy ra.

 

Hàng chục hắc y nhân từ rừng rậm lao ra, tay cầm đao lao thẳng về phía chúng ta.

 

"Công chúa cẩn thận!"

 

Yến Cừu lập tức che chắn cho ta, rút kiếm lui về sau.

 

Nhìn chiêu thức của đám sát thủ, ta dần nhận ra một điều.

 

Họ không phải nhằm vào ta, mà là nhằm vào Yến Cừu!

 

Vậy thì ngươi đừng kéo ta theo chứ!

 

Yến Cừu quát khẽ:

 

"Công chúa, chạy đi! Tìm Thành vương!"

 

Được lắm!

 

Ta quay đầu chạy ngay, nhưng lại dẫm trúng một hòn đá tròn, cả người chao đảo rồi ngã thẳng vào Yến Cừu.

 

Đúng lúc này, một mũi châm độc b.ắ.n tới, ta vô tình chắn ngay trước mặt hắn.

 

Trúng thẳng vào ta.

 

Trong cơn choáng váng, ta thấy bầu trời xanh thẳm, có một đàn lạc đà Alpaca đang phi nước đại, còn quay đầu nhổ nước bọt vào ta.

 

Bên tai văng vẳng tiếng Yến Cừu gào lên tuyệt vọng:

 

"Công chúa!!!"

 

Giọng nói ngày càng xa dần.

 

Ta triệt để ngất lịm.

 

11.

Ta hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.

 

Vừa mở mắt, ta liền thấy một đám người đứng vây quanh giường, mà tên Thái y không đứng đắn kia thì vừa khóc vừa cười:

 

"Tỉnh rồi! Công chúa tỉnh rồi! Không còn nguy hiểm nữa!"

 

Xung quanh nhao nhao ầm ĩ, khiến ta nhức hết cả đầu.

 

Ta phất tay bảo mọi người lui ra, sau đó hỏi ngay:

 

"Yến Cừu đâu?"

 

Tỳ nữ thân cận trả lời:

 

"Hắn vì bảo vệ công chúa không chu toàn, bị bệ hạ trách phạt, chịu hình phạt…"

 

Ta giật mình:

 

"Bị đánh ch/ết rồi?"

 

Tỳ nữ vội nói:

 

"Không đến mức đó, đòn đánh cũng không quá nặng. Nhưng hắn vừa chịu xong hình phạt đã lập tức quỳ ngoài cửa phòng công chúa, dù ai đuổi cũng không chịu đi, làm chậm trễ việc trị thương, hiện giờ đã ngất xỉu rồi."

 

……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tên ngốc này!

 

Khi ta có thể xuống giường, Yến Cừu đã cà nhắc đi đến.

 

Hắn đứng ngay cửa, không dám bước vào. Ta cười cười, ngoắc ngón tay, hắn mới chậm rãi tiến đến.

 

Hắn chăm chú nhìn ta, không rời mắt dù chỉ một giây, như thể chỉ cần lơ đãng một chút, ta sẽ biến mất ngay trước mắt hắn.

 

Ta buồn cười:

 

"Sao thế?"

 

Hắn khàn giọng nói:

 

"Công chúa đã liều mình cứu ta."

 

Ơ… mặc dù quá trình không đúng lắm, nhưng kết quả đúng là như vậy.

 

Bây giờ có giải thích chuyện ta chỉ là bị trượt chân, cũng không có ý nghĩa gì.

 

Chi bằng mượn cơ hội bán nhân tình.

 

Vì thế, ta trầm mặc ngầm thừa nhận.

 

Nhưng ta không ngờ, Yến Cừu lại cúi đầu, cắn chặt môi như đang kiềm nén điều gì đó, giọng nói rung rung:

 

"Ta từ nhỏ đã lang bạt, ai cũng có thể giẫm lên đầu ta, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy."

 

Ta ngây người.

 

Dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc của hắn, khiến lòng ta mềm nhũn.

 

Ta theo bản năng nói:

 

"Từ nay về sau, sẽ không ai dám ức h.i.ế.p ngươi nữa."

 

Một giọt nước mắt rơi xuống đất.

 

Khi Yến Cừu ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt nhìn ta cháy bỏng và trung thành tuyệt đối.

 

Đột nhiên, ta cảm thấy có chút áy náy vì trước đó đã định bỏ chạy trước khi hắn bị gi/ết.

 

Đúng rồi, còn đám thích khách!

 

Ta hỏi: "Có manh mối nào chưa?"

 

Yến Cừu lắc đầu: "Không có."

 

Những thích khách đó như bóng ma, sau khi thất bại liền lập tức biến mất, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng tan thành máu, không để lại chút dấu vết nào.

 

Nhưng dù không có chứng cứ, ta cũng đoán được.

 

Kẻ đứng sau vụ này chính là người đã hạ độc Yến Cừu trong nguyên tác, cuối cùng còn muốn ngồi hưởng lợi.

 

Người đó… rốt cuộc là ai?

 

12.

Tin đồn ta vì cứu một thị vệ mà bị thương cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của hoàng đế.

 

Thế là hắn đưa ra một quyết định trọng đại— tìm cho ta một phò mã đàng hoàng.

 

Thánh chỉ vừa ban xuống, việc đầu tiên chính là bắt ta giải tán hậu cung của mình.

 

Đau lòng.

 

Nói giải tán là giải tán, không thèm hỏi xem ta có đồng ý không…

 

Dù ta không làm gì, nhưng ngắm mỗi ngày cũng thấy đẹp mắt mà.

 

Những người khác ta không nhớ rõ, nhưng Hồng Âm và Hạ Ninh thì khá quen mặt.

 

Ngày họ rời đi, Hồng Âm khóc đến mức ngất xỉu, miệng liên tục gào lên:

 

"Công chúa! Không có ngài, ta biết sống sao đây?!"

 

Hạ Ninh cũng đôi mắt rưng rưng, nhẹ giọng nói:

 

"Biết tin phải rời đi, ta đã thức liền mấy đêm, làm hàng trăm túi thơm, chỉ mong công chúa có thể nhớ ta lâu hơn một chút."

 

Lần đầu tiên ta nhận ra— đàn ông khóc, cũng có thể đẹp đến vậy.

 

Phía sau, Yến Cừu lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt lạnh băng, quan sát ta và bọn họ bịn rịn chia tay.

 

Ta quay đầu vỗ về hắn: "Ngươi khóc còn đẹp hơn."

 

Tai Yến Cừu lập tức đỏ bừng.

 

Theo lý mà nói, hoàng đế hẳn là muốn đuổi Yến Cừu đi trước tiên.

 

Nhưng hắn một mặt lo lắng cho an toàn của ta, một mặt lại sợ ta để mắt đến thị vệ khác, thế nên chỉ đành mặc kệ hắn ở lại, đến khi chọn được phò mã mới thôi.

 

Ta cứ kén cá chọn canh cả một năm.

 

Phò mã chưa chọn xong, nhưng biên cương thì đã bắt đầu rục rịch.

 

Hoàng đế lo lắng rằng sắp có chiến tranh, nên muốn chốt chuyện hôn nhân của ta sớm, liền mở đại yến trong cung.

 

Không chỉ có bá quan văn võ, mà cả những tài tuấn từ các nước chư hầu lân cận cũng đều được mời.