Sau Khi Xuyên Thành Trưởng Công Chúa

Chương 6



Trước khi đi dự tiệc, ta khoác lên người bộ y phục mới nhất năm nay của Ngự Y Phường— lụa đỏ thêu mẫu đơn chỉ vàng, phối cùng trang sức châu ngọc trên tóc, khiến cả người ta càng thêm diễm lệ.

 

Ta xoay người, hỏi Yến Cừu:

 

"Đẹp không?"

 

Trước đây, mỗi lần ta hỏi thẳng như vậy, hắn đều lập tức cúi đầu né tránh.

 

Nhưng hôm nay, hắn lại lặng lẽ nhìn ta thật lâu, như thể dùng ánh mắt để khắc ghi từng đường nét trên mặt ta.

 

Mãi sau, hắn khẽ cười, gật đầu chắc nịch:

 

"Đẹp. Công chúa là người đẹp nhất ta từng thấy."

 

13.

Mặc dù ta đắm chìm trong tửu sắc, cũng kiêu căng, tùy hứng.

 

Nhưng dù gì ta cũng là muội muội duy nhất của hoàng đế, nên ta hiểu vì sao huynh ấy nhất định phải chọn phò mã cho ta vào lúc này— chẳng qua là lo rằng nếu chiến tranh nổ ra, ta sẽ bị ép trở thành công cụ hòa thân.

 

Vì vậy, ta thuận theo ý huynh ấy, từ đám tài tuấn phù hợp độ tuổi, chọn ra một người vừa mắt nhất.

 

Người đó là con trai của Trấn Quốc Đại Tướng Quân— tên là Trình Tử Dương, cũng xem như tuổi trẻ tài cao.

 

Yến tiệc bước vào giai đoạn cuối, kẻ nên tặng lễ thì tặng lễ, người nên được ban thưởng cũng nhận thưởng.

 

Đúng lúc này, sứ thần Yến quốc phất tay, ngay sau đó, hàng trăm rương vàng và vô số trân bảo được dâng lên đại điện.

 

Sứ thần cung kính cúi đầu:

 

"Thay mặt quốc chủ Yến quốc, đặc biệt gửi tặng mười triệu lượng hoàng kim, chúc mừng trưởng công chúa đính hôn."

 

Ta buông chén rượu, cười khẽ:

 

"Lễ vật này nặng quá rồi."

 

Nhưng ánh mắt của sứ thần không đặt trên ta, mà rơi vào người phía sau ta.

 

Sau đó, hắn cung kính cúi người, thực hiện nghi lễ cao nhất của Yến quốc, giọng điệu trịnh trọng:

 

"Lần này đến đây, ta còn có một thỉnh cầu với trưởng công chúa."

 

"Là gì?"

 

Sứ thần bình thản nói:

 

"Xin công chúa trả lại một người cho chúng ta."

 

Ta cười nhẹ:

 

"Ai?"

 

Hắn nhìn ta, chậm rãi nói từng chữ:

 

"Chính là người đang đứng sau lưng công chúa."

 

Không khí đột nhiên đông cứng.

 

Ta xoay người liếc mắt nhìn Yến Cừu, hắn mặt không biểu cảm, nhưng hai tay đã siết chặt thành nắm đấm.

 

Sứ thần nói tiếp:

 

"Hắn không chỉ là thị vệ của công chúa."

 

"Hắn là lục hoàng tử Yến quốc, người đã thất lạc nhiều năm."

 

Lời vừa dứt, cả đại điện chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.

 

Chỉ còn giọng sứ thần vang vọng trong cung điện, từng chữ rõ ràng như đinh đóng cột:

 

"Xin trưởng công chúa trả lại cho chúng ta— Lục hoàng tử Yến quốc."

 

14.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đêm trước khi Yến Cừu rời đi, ta trằn trọc trên giường, mãi không ngủ được.

 

GTMB

Bên ngoài vang lên một tiếng động nhẹ, có người đứng trước cửa sổ.

 

Hắn không nói một lời nào, chỉ đứng đó lặng lẽ.

 

Trước khi ngủ, ta đã thấy tuyết rơi.

 

Nếu hắn cứ đứng như vậy, chưa đầy một canh giờ sẽ biến thành người tuyết mất.

 

Ta không mở mắt, chỉ thở dài:

 

"Ngươi đã có chuẩn bị, ta cũng đã đoán được. Ngày này, ta sớm đã biết sẽ đến."

 

"Yến Cừu, ta từng nói, ngươi không phải người tầm thường. Hãy quay về quê hương của ngươi, nơi đó có một trận chiến thuộc về ngươi."

 

Lần đầu tiên, hắn gọi thẳng tên ta.

 

Hắn nói: "Tống Như Hoan, đừng gả cho người khác."

 

Ta cười nhẹ, đáp: "Nhưng ta phải lấy chồng."

 

Hắn không chút do dự: "Đợi ta đến cưới nàng."

 

Ta là một kẻ ích kỷ.

 

Ban đầu, ta chỉ muốn sống an nhàn trong thế giới này, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

 

Nhưng Yến Cừu không phải như vậy.

 

Hắn đã chịu quá nhiều khổ đau, chỉ cần có người đối xử tốt một chút, hắn sẽ dâng cả trái tim cho người đó.

 

Tình cảm của hắn quá mức mãnh liệt, đến mức khiến ta không thể không rung động.

 

15.

Yến Cừu trở về, không phải để chơi trò gia đình.

 

Quốc chủ Yến quốc bệnh nặng, các hoàng tử không chờ nổi, còn chưa tắt thở đã bắt đầu tranh đoạt ngôi vị.

 

Yến quốc chủ bất lực nhìn tất cả, những người thân cận lần lượt rời bỏ, lúc này mới nhớ đến đứa con lang bạt bấy lâu, sinh ra từ một nữ nô thấp kém.

 

Hắn trở về, đồng nghĩa với bước một chân vào địa ngục.

 

Chỉ riêng chuyện đứng vững trong cục diện loạn lạc này, cũng phải mất ít nhất một hai năm.

 

Mà ta, không đợi được hắn.

 

Mười hai tháng sau, quân man di xâm lấn Tống quốc, mở ra một cuộc chiến kéo dài hơn nửa năm.

 

Hoàng đế vội vã đẩy nhanh hôn kỳ giữa ta và Trình Tử Dương.

 

Nhưng cận kề ngày cưới, nhà họ Trình phải ra chiến trường.

 

Nghe nói hôn sự này không thành, Trình Tử Dương vui đến mức sắp bay lên trời.

 

Hôm tiễn quân ra biên ải, bá quan văn võ xếp hàng ở cổng thành.

 

Trình Tử Dương cũng nhìn thấy ta, nụ cười lập tức biến mất.

 

Hắn đối với ta vừa lạnh nhạt, vừa giữ khoảng cách.

 

Nói dễ nghe là tôn trọng công chúa, nói khó nghe thì chẳng muốn dính dáng gì đến ta.

 

Ta biết lý do.

 

Một, vì danh tiếng của ta không tốt.

 

Hai, vì hắn đã có người trong lòng— một cô nương ở tiệm thuốc trong kinh thành.

 

Ta từng nhìn thấy hắn giả què, mấy lần tìm cớ đến mua thuốc ở đó.

 

Ta theo ánh mắt hắn lướt nhìn đám đông, quả nhiên thấy cô gái đó đứng trong đám người.