Sau Khi Xuyên Thành Trưởng Công Chúa

Chương 7



Ta tiến lại gần Trình Tử Dương, khẽ nói:

 

"Trình tướng quân, có thể nói chuyện riêng một chút không?"

 

Trình Tử Dương né ta như tránh rắn rết:

 

"Nói ở đây luôn đi."

 

Ta: "Không được."

 

Trình Tử Dương: "Vậy khỏi nói."

 

Ta cười nhạt:

 

"Cô nương tiệm thuốc thật xinh đẹp…"

 

Trình Tử Dương đổi sắc ngay lập tức:

 

"Được rồi, nói riêng thì nói riêng!"

 

Ta kéo hắn ra chỗ vắng người, đi thẳng vào vấn đề: "Sau khi các ngươi thắng trận trở về, chúng ta giải trừ hôn ước đi."

 

Trình Tử Dương sững sờ.

 

Một lúc sau, hắn hành lễ thật sâu: "Là ta có lỗi với công chúa."

 

Ta vuốt nhẹ phát quan, mỉm cười: "Không, không liên quan đến ngươi. Vì ta cũng đã có người muốn lấy rồi."

 

Khi Trình Tử Dương rời đi, vừa cưỡi ngựa vừa ngân nga hát, vung roi đầy hào hứng.

 

Nhìn không giống ra trận, giống đi đón dâu hơn.

 

16.

Man di thế công mãnh liệt, quân Tống liên tục bại lui.

 

Ta và Tống Quân rảnh rỗi là lại vào cung, mà mỗi lần gặp hoàng đế, sắc mặt huynh ấy lại trầm hơn lần trước.

 

Cảm giác bão tố sắp ập đến.

 

Theo nguyên tác, không bao lâu nữa, Yến quốc sẽ liên minh với Man di, đánh thẳng vào thành Tống.

 

Nhưng bây giờ, Yến Cừu đã không còn là kẻ có khuynh hướng phản xã hội như trước, hẳn sẽ không đi theo kịch bản đó nữa chứ?

 

Sau một lần vào cung, hoàng đế giữ ta lại.

 

Huynh ấy nhìn ta, thở dài liên tục:

 

"Như Hoan, bây giờ có hai cách để cứu Đại Tống. Nhưng cả hai cách đều cần muội phải hy sinh."

 

Tim ta trật một nhịp.

 

Hoàng đế khó khăn mở miệng:

 

"Cách thứ nhất, Man di nói nếu chúng ta muốn nghị hòa, phải cắt đất, đồng thời gả muội đi hòa thân…"

 

Ta không chờ huynh ấy nói xong, lập tức đáp ngay:

 

"Cách thứ hai! Muội chọn cách thứ hai!"

 

Hoàng đế cũng gật đầu:

 

"Huynh cũng cảm thấy cách thứ hai tốt hơn. Vậy muội chuẩn bị hòa thân đi."

 

???

 

Ta ngơ ngác: "Khoan đã! Sao vẫn là hòa thân?!"

 

Hoàng đế nhàn nhạt đáp:

 

"Muội đi hòa thân với Yến quốc, họ sẽ phái binh tiếp viện cho chúng ta."

 

Ta đứng hình: "Muội… gả cho ai?"

 

Hoàng đế cười như không cười:

 

"Người quen cũ của muội. Tiểu hộ vệ năm nào, giờ đã không còn như trước."

 

Sau đó lại lo lắng cau mày:

 

"Chỉ là năm xưa muội thu nhận hắn vào phủ công chúa, đối với một nam nhân huyết tính mà nói, đây là một loại sỉ nhục. Muội đến Yến quốc rồi, ai biết hắn sẽ đối xử với muội thế nào…"

 

Huynh ấy còn chưa nói hết, ta đã xách váy chạy mất.

 

Phía sau, hoàng đế hô lớn: "Muội muội! Đừng nghĩ quẩn!

 

Ta vui vẻ vẫy tay: "Gả chồng đây~"

 

Hoàng đế: [……]

 

17.

Trưởng công chúa hoang dâm vô độ sắp xuất giá.

 

Cả kinh thành hò reo vui mừng, những thiếu niên trẻ tuấn tú cuối cùng cũng dám bước ra đường.

 

Dù sao hoàng đế cũng là ca ca ruột của ta, sợ ta sang Yến quốc bị ủy khuất, nên đích thân bỏ tiền chuẩn bị của hồi môn xa hoa kéo dài trăm dặm.

 

Khi đoàn hòa thân ra khỏi thành, hội ngộ với sứ giả Yến quốc, ta ngồi trong xe ngựa, chợt nghe tiếng vó ngựa chậm rãi tiến gần.

 

Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo mà quen thuộc vang lên từ bên ngoài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Công chúa, đường xa vạn dặm, có cần người đồng hành?"

 

Giọng nói này…

 

Ta vội vén rèm, chỉ thấy Yến Cừu cưỡi ngựa, phong thái oai hùng phi phàm.

 

Hắn mặc trang phục của thị vệ, nhưng khí chất vương giả giữa chân mày không tài nào che giấu được.

 

Chạm mắt ta, hắn nhìn ta chăm chú, trong ánh mắt như ẩn chứa nỗi khát khao đến gần như tham lam.

 

"Công chúa, đã lâu không gặp. Ta rất nhớ nàng."

 

Mặt ta chợt nóng bừng, lườm hắn một cái:

 

"Ngươi bây giờ có thân phận gì mà còn dám lén chạy đến?"

 

Hắn chỉ cười nhạt:

 

"Đến rước nàng, tất nhiên phải tự mình tới."

 

Ta thả rèm xuống, không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng khóe môi không kiềm được khẽ nhếch lên.

 

Yến quốc đã xuất binh giúp Tống quốc.

 

Hành trình không cần vội, thế nên chúng ta vừa đi vừa du ngoạn, một tháng đường đi mà kéo dài thành hai tháng.

 

Đến gần biên giới Yến quốc, đoàn người phải băng qua một khu rừng hoang vắng.

 

Yến Cừu dừng lại trước rừng, trầm giọng cảnh báo: "Có gì đó không ổn. Mau đi nhanh qua."

 

Ta ngồi trong xe ngựa, bị xóc đến mức muốn nôn.

 

Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng ai đó hét lên:

 

"Ong ở đâu ra vậy?!"

 

"Ong này có độc!"

 

"Tất cả cẩn thận! Bảo vệ công chúa!"

 

Tiếng ong vù vù vang vọng khắp rừng, ta lập tức cảnh giác cao độ, lo lắng cho Yến Cừu, nhưng lại sợ mở rèm khiến ong độc bay vào.

 

Một hồi hỗn loạn, ta hoang mang không biết phải làm gì.

 

Ong——

 

Tiếng vo ve sát bên tai như tử thần đang réo gọi.

 

Mồ hôi chảy dọc sống lưng, ta xoay đầu, trông thấy bốn, năm con ong độc đang lượn vòng quanh mặt mình.

 

Ta đông cứng người, không dám nhúc nhích.

 

Nhưng kỳ lạ thay, chúng không tấn công ta, chỉ bay quanh mấy vòng, rồi lặng lẽ thoát ra qua khe cửa sổ.

 

"Ưm!"

 

Ngoài xe, Yến Cừu bất ngờ bật ra một tiếng rên đau đớn.

 

Ta hoảng hốt:

 

"Yến Cừu! Ngươi thế nào rồi?!"

 

Tiếng hắn truyền tới, vẫn trầm ổn nhưng hơi gấp:

 

"Ta không sao! Công chúa, đừng xuống xe!"

 

Ta vừa định đáp lại, xe ngựa đột nhiên chấn động mạnh, ta không kịp phòng bị, bị hất văng xuống đất.

 

Một cú ngã đập thẳng đầu, mắt hoa tai ù.

 

Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đám ngựa mất kiểm soát đã kéo xe điên cuồng lao thẳng về phía trước.

 

Sau lưng, ta nghe tiếng gào xé ruột của Yến Cừu:

 

"Công chúa!!!"

 

Không biết đã trôi dạt bao lâu, đoàn xe rốt cuộc dừng lại.

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, ta cố điều hòa hơi thở, chuẩn bị bò ra ngoài.

 

Ngay lúc này, một bàn tay thon dài, xương ngón rõ ràng, chậm rãi vén rèm xe.

 

Trước mắt ta, một nam nhân đeo mặt nạ quỷ xuất hiện.

 

GTMB

Hắn đưa tay về phía ta, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng khiến người rét lạnh:

 

"Công chúa, đã lâu không gặp."

 

18.

Ta bị bịt mắt và đưa vào một căn mật thất.

 

Người đeo mặt nạ quỷ kia không làm gì ta.

 

Mỗi ngày, hắn đều mang đến thức ăn ngon, sau đó ngồi đối diện ta cùng ăn.

 

Liên tiếp mấy ngày trôi qua, hắn không nói một lời nào.

 

Đến ngày thứ bảy, hắn lặng lẽ nhìn ta suốt một canh giờ, sau đó đứng dậy định rời đi.