Tôi từng yêu một chàng trai nghèo, rồi lại vì anh ta nghèo mà dứt áo ra đi. Nhiều năm sau, anh ấy công thành danh toại, còn tôi – trong lúc bưng đồ ăn – vô tình làm bẩn chiếc túi xách của bạn gái anh.
Cô bạn gái trẻ nhếch môi cười khinh:
“Cô biết cái túi này bao nhiêu tiền không? Cô có đủ khả năng đền không?”
Tôi khẽ cười, đưa chiếc túi của mình tới trước mặt cô ta:
“Birkin phiên bản giới hạn, giá gấp ba lần túi cô đang cầm. Dùng cái này đền, được chứ?”