Chiều nay tôi có tiết học thể chất, cụ thể là môn cầu lông. Thế quái nào thầy bảo nhìn mặt tôi uy tín nên bổ nhiệm tôi làm lớp trưởng của cái lớp thể chất này. Từ lúc bắt đầu đi học, chức vụ to nhất tôi từng làm là tổ trưởng, giờ được làm lớp trưởng cũng có chút bỡ ngỡ, cảm giác như gánh cả đống trách nhiệm lên vai. Nhưng tôi cũng lấy làm vinh dự vì có 7 tuần học thôi, mà môn này tôi chơi cũng không tệ, lại còn được cộng điểm thi giữa kì nữa. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành trọng trách lớn lao này.
Việc làm đầu tiên vào mỗi buổi học là điểm danh. Đến cái tên Vũ Hồng Sơn, tôi bỗng thấy cấn cấn. Tuy không nhớ hết tên và mặt của các bạn nhưng tôi có nhớ vài cái tên nổi bật, trong đó có Vũ Hồng Sơn. Tôi khá ấn tượng với cái tên này vì buổi học đầu tiên, tôi quên mất phải tự chuẩn bị cầu mà đem mỗi cái vợt, vậy là cậu ấy đã cho tôi quả cầu lông để tôi tập cùng các bạn.
Điểm danh xong, tôi vẫn chìm trong dòng suy nghĩ và phán đoán của mình. Tôi nhớ Vũ Hồng Sơn cao hơn tôi một chút, ước chừng 1m72-74, còn người vừa điểm danh "có" kia phải tầm 1m8, hoặc là hơn. Giọng nói cũng khá quen tai. Có điều gương mặt đã bị che đi bởi một lớp khẩu trang và chiếc mũ lưỡi trai kéo xuống ngang tầm mắt.
Tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu, tôi cho cả lớp chạy khởi động một vòng quanh sân rồi đến tập bài thể dục phát triển chung. Công việc lớp trưởng cũng chỉ nặng lúc đầu giờ vì phải gân cổ lên hô cho các bạn tập thôi, còn sau đó, mọi người tự tản ra tập luyện theo những kiến thức đã học từ những buổi trước.
"Mày để ý thấy bạn cao cao lớp mình hôm nay không?" Đặng Mai Linh kéo tôi lại hỏi nhỏ.
Lớp thể này có mỗi tôi với Mai Linh học cùng nhau còn Hạnh Nhi bị hụt slot nên nó từ bỏ để sang kì sau mới học.
"Tao đoán là đi học hộ." Tôi khoác vai Linh, hướng ánh mắt về "người bí ẩn" kia quan sát.
"Nhưng mà tao cũng có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi."
"Để lát tao điều tra danh tính." Tôi nhếch miệng cười:"Mà mày xin thầy cho đi duyệt văn nghệ chưa?"
Chiều nay là buổi tổng duyệt văn nghệ của khoa cho Dance Stome của trường vào thứ bảy tuần này. Sang tuần thì đến duyệt văn nghệ lớp cho nghiệp vụ sư phạm. Cứ nhảy múa liên tục nên Mai Linh đã sút 3kg trong gần một tháng.
"Rồi, giờ tao đi ngay nè!" Mai Linh cười tinh nghịch:"Bạn ở lại bảo trọng nhé! Điều tra được danh tính thì nhớ chim lợn cho mình."
Nói rồi nó nhảy tưng tưng đi ra khỏi cổng sân vận động. Riêng khoản văn nghệ thì Mai Linh lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Nhất là về mảng dance. Miệng kêu học năm tiết buổi sáng mệt không thở ra hơi mà đến đầu giờ chiều đã thấy oang oang cái giọng chỉnh đốn đội hình trong nhóm dance rồi. Leader này xứng đáng được 10 cái giấy chứng nhận nhiệt tình.
Giờ Mai Linh đi rồi, tôi bắt cặp với ai để luyện tập bây giờ nhỉ? Đứng không như này thầy lại thấy rồi lại bảo không lớp trưởng không có tính thần thể thao.
"Cậu tìm được người luyện tập cùng chưa nhỉ?" Thấy cậu bạn đi học hộ cầm cái vợt khua khoắng có vẻ chưa tìm được người tập cùng. Tôi nhân cơ hội vỗ vai hỏi thăm.
"Mình chưa." Cậu bạn suy nghĩ một lát rồi lắc đầu biểu thị mình chưa tìm được bạn để luyện tập cùng.
"Vậy chúng ta tập cùng nhau đi!" Tôi cũng nhanh chóng đề nghị.
Cậu bạn cũng gật đầu đồng ý. Vậy là hai chúng tôi dắt nhau ra một khoảng sân trống để đánh cầu.
"Đoạn này cũng vắng, anh có thể bỏ khẩu trang ra cho dễ chịu."
"Đúng là không thể qua mắt được lớp trưởng!" Nguyễn Việt Thành cởi chiếc khẩu trang xuống, khóe môi cong lên một đường bán nguyệt quen thuộc.
Tôi nhớ lại hồi mình stalk trang cá nhân của Nguyễn Việt Thành thì thấy nhóm bạn của anh ta ngoài Phạm Đức Minh thì còn cái tên Sơn Vũ, học cùng trường với tôi. Bảo sao buổi đầu đi học nhìn Vũ Hồng Sơn rất quen mắt, hóa ra chính là Hải Vũ tôi từng lướt qua trang cá nhân khi ấy.
Vũ Hồng Sơn theo tôi biết thì hơn tôi một tuổi tức là bằng tuổi Nguyễn Việt Thành nhưng anh ta lại học cùng khóa với tôi. Chắc là vì vài lý do nên vào trường muộn một năm. Điều này ở đại học thì chẳng có gì lấy làm lạ.
"Anh không sợ lớp trưởng báo lại với thầy à?" Tôi trêu. Báo với thầy cô người đi học hộ thì thầy chả đuổi cổ luôn rồi cho học lại ấy chứ. Nghe đã thấy lạnh sống lưng.
"Em nỡ đối xử với anh như thế sao?" Nguyễn Việt Thành quàng tay lên vai tôi với vẻ thân mật, hơi cúi người xuống ngang bằng tôi. Giọng nói vừa có chút làm nũng pha sự trêu đùa.
"Không biết nữa, phải tùy tâm trạng." Tôi quay sang nhìn anh, cười nhẹ mà đầy bí ẩn. Nhưng khoảnh khắc đối diện với gương mặt không tì vết kia ở một khoảng cách gần thực sự khiến tôi muốn chửi thề.
Tôi tưởng mình đã quen với vẻ đẹp này nhưng chắc là tôi đang quá tự tin rồi. Tôi nên xoay sang chuyện khác thôi.
"Nghe nói cầu lông là môn sở trường của anh." Cụ thể thì Nguyễn Việt Thành có vài cái giải cầu lông cấp thành phố và cấp quốc gia. Tự dưng tôi thấy bắt cặp với anh áp lực ngang.
"Chỉ là yêu thích hơn những môn thể thao khác thôi." Anh cười nhẹ như muốn an ủi tôi rằng, anh chơi cầu lông cũng bình thường thôi.
"Vậy bắt đầu nhé!" Dứt lời, tôi phát cầu qua bên anh.
Anh đáp trả bằng một đường cầu bổng, rất dễ để tôi đỡ được. Hai bên cứ đánh qua lại với những đường cầu nhịp nhàng, cao và bổng nên quả cầu thi thoảng mới chạm đất. Nhưng như này thì hơi chán, tôi muốn nghe âm thanh vun vút từ quả cầu đập vào lưới vợt rồi lao sang phía đối phương hơn. Một phần khác, tôi muốn chứng kiến những kỹ năng chơi cầu của Nguyễn Việt Thành.
Tôi bắt đầu tấn công trước bằng một cú đập khiến quả cầu lao vụt sang đối phương một cách nhanh chóng. Anh khẽ nhếch môi, có lẽ là hiểu tôi muốn chơi theo một kiểu khác. Quả cầu bay sang nhanh chóng được anh đỡ lại và trả nó về cho tôi.
Không còn là luyện tập nữa, bây giờ chúng tôi đang thi đấu nghiêm túc.
Xem nào, hồi trước bố cũng dạy tôi vài đường cơ bản trong cầu lông. Chủ nhật nào, tôi với ông cũng đem vợt đem cầu ra bãi đất trống để chơi. Ông cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi nhưng những gì ông chia sẻ với tôi đều rất bài bản, đó là những lý thuyết được đúc kết ra sau mỗi trận cầu.
"Em làm anh bất ngờ đấy." Nguyễn Việt Thành vào tư thế giao cầu, đôi mắt quan sát hành động của tôi.
"Sao ạ?" Tôi không hiểu lắm, không rõ là anh đang khen hay đang chê tôi chơi dở. Nãy giờ tính nhẩm thì tôi kém anh những bảy quả. Nhưng tôi đã chơi hết sức và đang thấm mệt rồi.
"Chặt cầu rất giỏi." Nói rồi anh phát cầu qua rồi vào sẵn tư thế phòng thủ.
Ban nãy chắc anh mới chỉ chơi cỡ 50-60% sức mình. Bây giờ thì nghiêm túc hơn rồi đấy. Tôi thích sự nghiêm túc và chú tâm vào quả cầu của anh lúc này. Vì vậy, tôi cũng phải thật tập trung 200% để phán đoán nước đi của anh.
Không biết từ bao giờ, số người vây quanh chúng tôi đã xếp thành một vòng tròn kín. Cổ vũ tôi có, cổ vũ anh có. Họ đang rất hứng thú với trận đấu này.
Tiếng cầu lao vun vút nghe rất đã tai. Tôi đang dồn hết sức mình vào trận đấu này, đến mức chẳng còn quan tâm ai đang hô hào, đang bàn tán gì. Chỉ có tôi, anh và tiếng cầu va vào lưới sắt. Trận đấu này khiến tôi được mở mang tầm mắt rất nhiều. Không hổ danh là huy chương Vàng giải cầu lông cấp Quốc gia.
Cánh tay tôi bắt đầu tê mỏi rồi, chắc vì lâu không đánh trận nào đã như vậy.
"A!" Tôi khẽ kêu lên một tiếng, quả cầu định phát sang cũng rơi xuống đất. Bàn chân tôi nhói lên đau điếng.
"Sao thế?" Nguyễn Việt Thành thấy tôi không ổn liền chạy sang đỡ lấy cánh tay tôi trước khi tôi ngồi sụp xuống đất.
Thôi chết, hình như tôi bị chuột rút.