Say Em

Chương 35



Tôi và Đông đi bộ đến bãi đất trống cách đó không xa. Những ngày còn yêu đương, tôi và cậu ta cũng thường ngồi ở chỗ này nói hết chuyện nọ chuyện kia rồi mới về nhà. Bây giờ thì hai người chúng tôi vẫn ngồi đấy, chỉ là không còn những lời nói ngọt ngào hay âu yếm của ngày xưa, thay vào đó là bầu không khí lặng im.

"Ban nãy chắc mày thấy hết cả rồi nhỉ?" Cao Hoàng Đông cất giọng hơi khàn, cảm giác như cổ họng bị nghẹn lại.

"Tao cũng chỉ là vô tình thôi." Tôi thành thực trả lời. Nhớ lại những lời đồn năm cấp ba và chuyện ban nãy tôi vừa chứng kiến thì cũng phần nào đoán được sự tình.

"Hình như ai cũng muốn bỏ rơi tao." Đông cười đầy chua chát, đôi tay cậu siết chặt sợi dây xích đu.

"Mày đang trách tao hồi cấp ba sao?" Tôi ngồi trên xích đu, chân đung đưa theo nhịp, miệng cười khẩy một cái.

"Ngày trước, vì bố mẹ tao luôn bận bịu, chẳng bao giờ quan tâm hay nói lời yêu thương với tao. Vì vậy khi bước ra ngoài, tao luôn muốn chứng tỏ mình được những người khác yêu thương." Đông vẫn giữ nguyên tư thế, nói với giọng trầm khàn.

"Vì vậy mà mày hết yêu người này lại chạy sang trêu đùa tình cảm với người khác sao?" Tôi liếc nhìn cậu ta. Có lẽ đó là những suy nghĩ của tuổi trẻ, chứa đựng những bồng bột và ích kỷ của bản thân.

Những năm tháng ấy, tôi luôn dốc lòng vì cậu ta. Cố gắng soạn bài, giảng dạy, ghi chép, giúp cậu ta học hành tiến bộ. Thức hàng đêm để làm kịp món quà sinh nhật cho cậu ta. Nhưng rồi thứ tôi nhận lại là sự hời hợt và cảm giác bị trêu đùa.

"Đó là một sai lầm lớn của tao. Sự thật thì những người đó chỉ đánh giá tao qua vẻ bề ngoài, họ chẳng thèm quan tâm đến con người và cảm xúc của tao. Mặc dù họ ở cạnh tao nhưng tao lại chẳng cảm nhận được thứ gọi là tình yêu. Ban đầu tao nghĩ mày cũng giống bọn họ nhưng đến khi bị mày đá, tao mới nhận ra mày chính là người khiến tao phải nhìn nhận lại về cách để yêu thương và được yêu thương."

Trước kia, có cậy miệng cậu ta cũng không bao giờ chia sẻ quá hai câu về cảm xúc bản thân. Còn bây giờ, tôi có thể cảm nhận được sự trưởng thành trong lời nói và những cảm xúc trong con người cậu. Có lẽ khi trải qua một số chuyện, nhìn nhận và suy nghĩ của con người sẽ có những biến đổi.

"Mày không còn là Đông của cấp 3 nữa rồi nhỉ?"

"Tao vẫn đang thử thay đổi bản thân một chút." Đông nhìn tôi: "Nhờ những lời nhắc nhở của mày đấy."

"Tao á?" Não tôi đơ ra mấy giây. Tôi không nhớ chính xác những chuyện đã xảy ra vào năm cấp ba. Cũng không nhớ rõ mình từng nhắc nhở Cao Hoàng Đông chuyện gì.

"Mày còn nhớ câu cuối cùng mày nói khi chia tay với tao là gì không?" Không chờ tôi suy nghĩ để trả lời, Đông trực tiếp nhắc lại: "Tao không phải công cụ để mày khoe mẽ thành tích với người khác. Cũng chẳng ai mãi hứng thú với đống thành tích trẻ con đấy đâu. Điều đó chỉ chứng tỏ mày là một thằng thiếu thốn tình cảm đến tột cùng thôi."

Tôi nhớ rồi, ngày ấy tôi đã xả một tràng chữ vào mặt Cao Hoàng Đông. Những tổn thương, bất mãn, tức giận nếu ghi lại cũng phải bốn mặt giấy a4. Còn cậu ta khi đó chỉ đứng lặng, mặc tôi nói chán rồi rời đi.

"Tao còn tưởng mày bỏ ngoài tai hết chứ?"

"Tao cũng nghĩ khi đó những điều mày nói sẽ chẳng lọt vào tai nhưng không biết vì sao mỗi khi nhắc tới mày thì những câu nói khi ấy lại hiện lên." Đông chầm chậm nói tiếp: "Có lẽ mày nói đúng đến mức tao cố gắng không muốn tin nhưng đó lại chính là sự thật. Đến bây giờ, tao vẫn là một thằng không được quan tâm và yêu thương. Nghe thảm hại nhỉ?"

"Chia ly là điều không thể tránh khỏi khi đôi bên đã hết tình cảm, không thể dung hợp, không còn tiếng nói chung. Nhưng chẳng phải mẹ mày đã nói cứ liên lạc với cô ấy nếu mày cần đó sao. Ít nhất thì đó là một lời quan tâm." Tôi ngồi nhẹ đung đưa chiếc xích đu: "Ai rồi cũng sẽ được yêu thương thôi. Không bằng cách này thì bằng cách khác. Không với người này thì với người khác. Nếu không phải là bây giờ thì sẽ là ở tương lai."

"Hy vọng là như vậy." Đông đứng dậy khỏi chiếc xích đu, hai tay đút túi quần, lấy lại dáng vẻ hiên ngang: "Cảm ơn đã dành thời gian lắng nghe tao nói."

"Không cần cảm ơn. Tao đâu có giúp đỡ gì." Tôi nhún vai đáp.

"Mày biết đấy, đôi khi tìm một người để lắng nghe cũng chẳng dễ dàng." Đông cúi người nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau, những kí ức tươi đẹp của năm tháng cấp ba bỗng chốc ùa về. Tôi ngẩn người, nhìn lại dáng vẻ của hai đứa trẻ đã từng đắm chìm trong tình yêu. Nhưng tất cả đã là quá khứ và nên để chúng lại phía sau.

"Về thôi."

"Ừ."

Mặt trời đã lên cao, con đường trở nên nhộn nhịp và đông đúc. Không khí Tết đã tràn ngập muôn nơi đem theo hơi thở của mùa xuân đến gần. Nhà nhà treo cờ Tổ quốc, đèn led, ruy băng đỏ bay phấp phới trong nắng mai.

Về đến nhà tôi đã thấy cổng mở toang. Tiếng nói cười rôm rả từ phòng khách vọng ra. Hình như nhà tôi có khách đến. Bố mẹ tôi làm ăn kinh doanh nên khách khứa ra vào cũng khá nhiều. Nhất lại là dịp cận Tết. Tính tôi thì hay ngại người lạ nên thường tìm cách tránh mặt. Đang định lủi vào trong bếp thì giọng bố tôi cất giọng lên:

"Con gái về rồi đấy à? Có bạn tìm con này."

"Dạ?" Giờ này thì có ai lại tìm tôi được nhỉ? Cao Hoàng Đông thì vừa mới nói chuyện ban nãy. Thanh và Trâm thì chẳng bao giờ ngồi nghiêm túc trong nhà tôi như vậy. Hai đứa này mà vào nhà tôi là kiểu gì cái miệng cũng oang oang từ đầu phố đến cuối phố còn nghe thấy.

Tôi tò mò đi từ dưới nhà bếp đi lên. Đập vào mắt tôi là thân hình cao lớn vốn rất quen thuộc. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen lịch sự ngồi ngay ngắn trước mặt bố mẹ của tôi. Trông như con rể ra mắt bố mẹ vợ vậy. Thôi chết, tôi không thể có suy nghĩ như này. Chuyện giữa tôi và anh vẫn chưa giải quyết xong.

"S-Sao anh lại ở đây?" Tôi đi đến chỗ Nguyễn Việt Thành, giọng nói  không mấy thoải mái.

"Anh tiện đường-" Chưa để anh nói hết, tôi đã kéo anh ra bên ngoài. Không quên tươi cười qua mắt bố mẹ: "Bọn con ra ngoài nói chuyện cho thoải mái nhé."

"Sao anh biết nhà em? Với cả em đã nói có chuyện gì thì đợi em lên Hà Nội rồi nói sau mà." Tôi kéo anh ra bộ bàn ghế ngoài vườn để tránh bố mẹ. Sau đó bắt đầu tra hỏi anh. Địa chỉ nhà của tôi chỉ có Trí, Đan, Thanh và Trâm biết. Không biết Nguyễn Việt Thành đã moi thông tin từ ai trong số họ nữa.

"Anh không đợi được." Nguyễn Việt Thành nắm tay tôi: "Anh nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm nên muốn nói rõ ràng với em."

"Vậy anh nói đi." Tôi buông tay anh ra, định ngồi xuống ghế thì bị anh kéo lại, nắm chặt.

"Chuyện giữa anh và Anh Thy chắc em đã nghe qua. Anh từng thích và theo đuổi Anh Thy là thật. Nhưng khi biết cô lấy là lesbian thì anh đã từ bỏ rồi. Giữa hai người bọn anh chỉ là bạn bè. Hôm ở quán bar là cô ấy về nước, come out với với gia đình nhưng bị họ từ mặt nên mượn rượu giải sầu. Hôm diễn ra show của Những thành phố mơ màng thì cô ấy bị tai nạn. Gia đình đã từ mặt cô ấy, nên cô ấy không thể gọi cho họ. Vậy nên mới nhờ đến anh giúp. Lo thủ tục nhập viện xong xuôi, chờ người yêu của cô ấy đến thì cũng đã muộn. Anh xin lỗi vì đã không giữ đúng lời hứa với em. Anh đã định nói mọi chuyện khi em tỉnh dậy nhưng rồi lại để em đi mất." Anh từ từ giải thích câu chuyện với tôi. Anh nhìn tôi, đôi mắt như muốn xoáy sâu tận tâm can.

Les? Come out? Từ mặt? Tai nạn? Một loạt những biến cố xảy ra khiến đầu tôi có chút choáng váng. Tuy xã hội đã phát triển, giới tính thứ ba được công nhận nhưng không phải bất kỳ ai cũng dễ dàng chấp nhận nó. Nhất là với những người ở thế hệ trước, những người lớn tuổi khi biết con, cháu mình là người thuộc giới tính thứ ba thì vẫn khó mà chấp nhận được sự thật ấy.

"Ừ, cứ cho là vậy nhưng anh cũng không cần đến tận nhà em để nói đâu." Những lời nói của anh được tôi tiêu hóa từng chút một nhưng trước kia tôi đã từng đặt niềm tin vào anh quá nhiều nên bây giờ, tôi chẳng dám đánh liều. Bất kì câu chuyện nào chỉ nên tin tưởng ở mức 50% nếu không muốn bị thất vọng.

"Em có thể xem cái này." Có lẽ anh biết tôi vẫn ngờ vực nên lấy điện thoại trong túi quần ra, thao tác khoảng ba giây rồi đưa cho tôi chiếc điện thoại đó cho tôi. Trên màn hình hiện ra một bức ảnh hai cô gái xinh đẹp tay trong tay hạnh phúc, bên cạnh một bó hoa, một chiếc nhẫn bạc, ánh nến lung linh cùng dòng caption "she say yes".

"Dù không ai chấp nhận nhưng họ vẫn quyết định bỏ qua tất cả để đến với nhau." Nguyễn Việt Thành mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi: "Vậy bây giờ, em có thể -"

"Con gái, mau đưa bạn vào nhà chứ hai đứa đứng đấy làm gì?" Tiếng gọi của mẹ cắt ngang lời nói của Nguyễn Việt Thành. Mẹ tôi vừa gọi vừa chạy ra vườn. Tôi thấy tình hình không ổn liền dứt khoát kéo tay mình ra khỏi bàn tay của anh.

"Thành này, mau vào nhà, cô nấu cơm xong rồi. Cháu ở lại ăn cơm với gia đình cô chú nhé!"