Say Em

Chương 42



Cuối tuần, chị Linh nói sẽ qua đón tôi nhưng kết quả, khi tôi đi ra đầu ngõ chỉ thấy chiếc xe VinFast màu đen quen thuộc. Nguyễn Việt Thành thấy tôi thì bước xuống. Anh mặc một chiếc áo phông trắng, khoác ngoài là chiếc sơ mi xanh dương, quần vải trắng kết hợp cùng giày thể thao tuy đơn giản nhưng rất vừa mắt, rất hợp với thời tiết nắng nhẹ như hôm nay.

Nhưng tại sao anh tới mà không báo với tôi câu nào? Hôm nay người tôi có hẹn là chị Linh và bé Bông mà.

"Em mau vào xe đi." Anh mở cửa ghế sau, nhẹ nhàng bảo.

Trong xe, tôi không thấy chị Linh, chỉ có Bông đang ôm chú gấu bông Capybara đầy phấn khích.

"Chào chị!" Bông đặt chú thỏ sang một bên rồi ôm lấy tôi đầy thắm thiết. Cả cơ thể tôi bị hai bàn tay bé nhỏ ấy choàng lấy. Tôi có thể cảm nhận sự vui mừng của con bé và niềm háo hức trong chuyến đi này.

"Mẹ em không đi cùng sao?" Tôi hỏi, ánh mắt hơi liếc sang anh đang còn chưa kịp đóng cửa xe lại. Ban đầu, chị Linh không nói với tôi là sẽ có cả anh đi cùng.

"Mẹ em bận rồi nên bảo cậu thay mẹ đưa em với chị đi." Bông buông tay ra khỏi người tôi, ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh.

"Đúng vậy, chỉ có ba người chúng ta thôi." Anh nhìn tôi, tôi mắt lộ rõ ý cười: "Hay là chị Minh Nghi không muốn đi với cậu nhỉ?"

"Đâu có. Được cậu đẹp trai của Bông đưa đi chơi thì còn gì bằng." Tôi bắt chước giọng điệu trẻ con, cố ý nhấn mạnh hai chữ "cậu đẹp trai" khiến anh phải bật cười.

Tôi khép cửa xe lại, tiếng "cạch" vang khẽ như cắt đứt những ồn ào bên ngoài. Anh đi lên phía ghế lái, thắt dây an toàn, không quên điều chỉnh gương chiếu hậu. Ánh mắt liếc nhanh về phía tôi như để chắc chắn rằng tôi đã ổn, rồi lặng lẽ nhấn ga.

Tôi tựa lưng vào ghế, cảm nhận hơi mát từ điều hòa phả nhẹ lên làn da, xua đi cái oi nồng ngoài phố. Bên cạnh, Bông vẫn ríu rít kể chuyện, giọng bé con trong trẻo vang lên từng quãng, tay không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mịn của chú Capybara

"Chị ơi, mình phải chơi tất cả các trò chơi ở công viên nhé!" Bông khoác tay tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Được thôi. Chỉ sợ lúc đang chơi dở mà Bông khóc đòi về thôi." Tôi bẹo má con bé trêu chọc.

Địa điểm hôm nay chúng tôi tới là Thiên đường Bảo Sơn, nổi tiếng với nhiều trò chơi cảm giác mạnh. Hồi lớp 9, trường cấp hai tôi có tổ chức đến đây tham quan và vui chơi, mấy đứa bạn tôi mở bát ngay  bằng trò Cú rơi vô cực. Chơi chưa hết lượt mà cả đám đều khóc thét, không dám chơi thêm bất kì trò nào cảm giác mạnh nữa.

Sau 7749 cuộc trò chuyện thì xe của chúng tôi cũng đã dừng trước cổng công viên. Chiếc xe lăn bánh, từ từ tiến vào bãi đỗ xe.

"Nhanh lên! Bông muốn đi chơi lắm rồi!" Xe vừa dừng, Bông đã xốc ba lô đứng dậy, chỉ chờ cửa xe mở là có thể chạy ra bất cứ lúc nào.

"Giờ mà Bông chạy ra trước, lỡ có bị bắt sang Campuchia thì cậu không cứu được đâu nhé." Anh tháo dây an toàn, giọng vừa nghiêm nghị nhắc nhở, vừa pha sự trêu chọc.

"Vâng. Bông ngoan rồi ạ." Bông nghe đến hai từ "bắt cóc" liền ngoan ngoãn hơn hẳn. Giọng nhỏ xuống, mặt như cún con.

Xuống xe, ba người chúng tôi cùng di chuyển vào bên trong. Tiếng bước chân xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng. Hôm nay là thứ bảy nên công viên khá đông. Chủ yếu là các gia đình và đoàn du lịch của học sinh từ các trường học.

Gió thổi nhẹ, mang theo mùi thơm ngọt ngào của bỏng ngô và nước trái cây từ những quầy hàng ven lối đi. Tay trái Bông nắm tay tôi, bên phải là tay anh, vừa đi vừa hát líu lo. Đoạn, đôi mắt nó sáng rỡ khi nhìn thấy chiếc thuyền gỗ khổng lồ đang đung đưa lên cao rồi lại lao vút xuống, tiếng la hét vang dội cả một góc trời. Tôi đoán không nhầm thì đó là trò Thuyền cướp biển. Có vẻ như con bé tìm được trò chơi đầu tiên rồi.

Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã bị con bé kéo tay, lôi cả tôi và anh đi về phía hàng người đang xếp dài.

"Nhanh lên nhanh lên! Không là hết chỗ đó!" Bông vừa chạy vừa quay lại hối thúc.

Anh bật cười, không giấu nổi vẻ thích thú rồi bước nhanh hơn để theo kịp hai chị em tôi.

Chờ chừng mười phút, giữa những tiếng nhạc rộn ràng và tiếng người trò chuyện ồn ã, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi. Bông là người đầu tiên nhảy lên thuyền, chọn ngay hàng ghế ở gần giữa, nơi vừa đủ độ "bay" mà không quá đáng sợ. Tôi theo sau, còn Thành thì tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ cười:

"Ngồi sát vào, cho đỡ sợ."

Tôi liếc anh một cái, định trêu lại, nhưng tiếng còi vang lên báo hiệu chuyến đi bắt đầu. Chiếc thuyền từ từ đung đưa, nhè nhẹ như thể ru ngủ người chơi. Nhưng chỉ một lúc sau, nó vọt mạnh lên không trung rồi bổ nhào xuống, khiến cả đám trẻ con lẫn người lớn đều la hét ầm ĩ.

Bông hét to, tay nắm chặt lấy thành ghế, gương mặt đỏ bừng vì kích động. Tôi cũng hét, không rõ là vì sợ hay vì phấn khích.

Khi thuyền dừng lại, tôi thở hắt ra một hơi thật dài. Trò này chưa là gì so với những trò chơi cảm giác mạnh tôi đã từng trải nghiệm nên vẫn trần đầy sức lực.

Bông nhảy phóc xuống trước, gương mặt đỏ hồng vì phấn khích, liên tục quay lại giục tôi và anh: "Mình đi chơi trò khác tiếp đi!"

Tôi bước xuống khỏi thuyền, mặt hất lên trời thế nào mà bị vấp vào mạn thuyền, loạng choạng suýt ngã. Cũng may anh đứng bên cạnh, một tay vòng ra sau lưng tôi, tay còn lại giữ lấy cánh tay tôi thật chặt. Mọi chuyển động diễn ra chưa đầy một giây, nhưng trong đầu tôi như có ai đó bấm nút "tua chậm".

Ánh nắng lọt qua những tán cây trên cao, lấp lóa trên mái tóc anh. Mặt tôi cách ngực anh chưa đến gang tay. Nếu không phải giữa chốn đông người thì thật là muốn đưa tay lên xem thử.

"Chị có sao không?" Bông nhìn chúng tôi với đôi mắt tròn xoe, ngây ngô hỏi.

"Ha...K-Không sao." Tôi vội đẩy nhẹ anh ra, cố đứng thẳng lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Anh bật cười khe khẽ, nghiêng đầu nhìn tôi, giọng pha chút cợt nhả: "Lần sau chị Minh Nghi đi đứng cẩn thận chút. Kẻo ngã vào vòng tay người khác mất."

"Ai sẽ may mắn được Minh Nghi ngã vào không biết nhỉ?" Tôi nghiêng đầu, giả vờ suy tư, giọng kéo dài như đang tự hỏi chính mình nhưng cũng cố tình để anh nghe thấy.

Anh liếc nhìn tôi, khóe môi cong lên rõ ràng: "Tò mò thật đấy. Một khi ngã vào chắc sẽ không đứng dậy nổi mất."

Tôi bật cười, nhìn anh. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, đôi mắt ấy vừa lấp lánh, vừa pha chút gì đó dịu dàng mà tinh nghịch.

Ba người chúng tôi lại tiếp tục di chuyển đến các trò chơi khác. Vừa đến khu "Nhà Ma" mắt của Bông đã sáng như đèn pha ô tô. Con bé trước giờ ưa mạo hiểm và thích khám phá nên rất tò mò về những nơi như này.

Còn tôi thì không như vậy Từ nhỏ đến lớn, trò mạo hiểm nào tôi cũng dám chơi, chỉ riêng nhà ma là không dám vào vì hồi nhỏ, có lần xem phim ma khiến tôi suốt cả tháng không dám ngủ một mình. Đêm còn nằm mơ thấy mấy con ma nhảy múa bên cạnh làm tôi sợ phát khiếp.

"Mình đi chơi Cao tốc khứ hồi đi, hay lắm!" Tôi cố tình dụ con bé sang trò chơi khác. 

"Nhưng Bông thích chơi Nhà ma cơ." Bông cứ thế kéo tôi chạy ra chỗ bán vé khiến tôi trở tay không kịp. Anh hình như cũng biết tôi sợ cái trò này nên cũng hùa vào cùng Bông kéo tôi đi.

Thế là ba người lại xếp hàng, lần này trước cánh cổng đen sì với hàng chữ "Nhà ma" lấp lánh đèn đỏ nhấp nháy. Mùi nhang khói và âm thanh kẽo kẹt phát ra từ bên trong khiến tôi hơi lạnh gáy.

Ngay khi bước vào, bóng tối ập đến. Cánh cửa phía sau đóng sập lại khiến tôi giật mình, bản năng lập tức níu lấy cánh tay bên cạnh là anh.

Bông phía trước cười hì hì đầy hào hứng, con bé đi như thể đây là nhà mình trong khi đó, tôi gần như dính chặt vào người anh.

"Em bé này có cần người bế qua chỗ này không?" Anh ghé sát tai tôi thì thầm, giọng cố ý trầm xuống một nhịp.

Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của anh, chỉ cảm thấy hình như anh đang nở nụ cười đắc ý.

"Là ai kéo em vào đây?" Tôi trách lại anh nhưng giọng vẫn run run.

Nhưng đúng lúc đó, một cánh tay giả đột ngột thò ra từ khe tường, khua khoắng ngay trước mặt khiến tôi giật mình hét lên một tiếng rồi lại nắm lấy tay anh, lần này còn chặt hơn lúc nãy.

"Chị Minh Nghi bị hù tận hai lần kìa!" Giọng của Bông vang lên kèm theo tiếng cười nom khoái chí lắm. Tôi thì đang sợ xanh mặt nên chẳng dám làm gì.

Ba người chúng tôi vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tiếng bước chân dội lên nền gỗ kẽo kẹt, vang vọng như có ai đó đang lặng lẽ đi theo phía sau. Tôi nắm chặt tay anh, tim đập nhanh đến mức có thể nghe được cả tiếng mình hoảng loạn trong lồng ngực. Mỗi bước đi như bị bao trùm bởi sự im lặng đến nghẹt thở. Vừa đi, tôi vừa cảm giác như sắp có thứ gì đó lao ra.

Và nó thật sự lao ra.

Một cái bóng trắng, tóc dài che kín mặt, bay sượt ngang trước mặt chúng tôi, kèm theo tiếng hét xé toạc màn đêm.

"Áaa!" Tôi hét lên theo bản năng, nhưng chưa kéo dài được hai giây thì bị nghẹn lại khi một bàn tay lạnh ngắt từ dưới gầm bệ đá bất ngờ thò ra, chạm vào cổ chân tôi.

Tôi giật bắn người, chân tay cứng đờ. Anh kịp vòng tay qua eo tôi, kéo sát tôi vào người anh. Bông cũng bị cảnh này dọa cho sợ. Con bé hét lên rồi ôm chầm lấy anh.

"Đừng hoảng." Anh chấn an hai người chúng tôi. "Chỉ là người đóng giả thôi mà."

Cái bóng trắng vụt đi. Anh bế Bông lên, tay kia vẫn giữ chặt tôi bên cạnh. Cứ thế, ba người từ từ tiến về phía trước.

Đường đi phía trước với những con búp bê treo lủng lẳng bằng dây thừng đung đưa không ngừng, đôi mắt trống rỗng phát sáng trong bóng tối. Từng đoạn hành lang dẫn vào bên trong sâu hơn, tối hơn, và lạnh hơn. Cứ vài bước lại vang lên tiếng cười khanh khách méo mó như của một đứa trẻ bị nguyền rủa. Có lúc tôi có cảm giác gót chân mình bị kéo nhẹ, như thể sàn nhà đang sống.

Chúng tôi đi mãi tưởng chừng một ngày đã trôi qua thì cánh cửa cuối cùng bật mở, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào như một vị cứu tinh. Tôi gần như lao ra đầu tiên, thở hắt một hơi dài như vừa giành được sự sống giữa bờ vực cái chết.

Ôi! Tôi thực sự còn sống sau khi đi "dạo" một vòng quanh "địa phủ".

Bông cũng chạy theo tôi, mặt lại phấn khích rạng ngời: "Hura! Quá đã! Hơi sợ nhưng mà vui quá chừng!"

Tôi nhìn con bé, không hiểu sao nó có thể vui đến vậy sau những gì vừa xảy ra trong kia. Tim tôi vẫn còn đập thình thịch, chân tay thì chưa hết run.

Nguyễn Việt Thành bước ra sau cùng. Anh bình thản vươn vai, như thể chỉ vừa đi dạo: "Ừ, công nhận đầu tư tốt hơn mấy năm trước rồi." Anh liếc tôi, ánh nhìn hơi cong lên đầy ẩn ý. "Còn chị Minh Nghi có trải nghiệm ổn chứ?"

Tôi vẫn còn cảm giác rùng mình nhưng miệng vẫn mạnh: "Ổn, lắm. Chắc phải góp ý thả thêm mấy con ma đẹp trai ra."

"Đẹp trai thì cũng có nhìn thấy đâu. Em nhắm mắt suốt mà." Anh đút hay tay vào túi quần, cười khẩy.

"Đúng đấy, chị còn ôm chặt cậu Thành như này này." Bông ôm chặt lấy cậu nó, cố gắng diễn lại cảnh  sợ hãi của tôi trong nhà ma ban nãy. Trình độ diễn thoại cỡ mười năm nữa mà không đăng ký thi Sân khấu điện ảnh thì phí.

Tôi cứng họng, nhìn hai cậu cháu nhà này một người diễn, một người phụ hòa. Đồng cậu, đồng cháu, đồng lòng trêu chọc tôi mới chịu đây mà.

"Thật ra chị Minh Nghi còn ôm cậu chặt hơn cơ." Anh phối hợp với Bông, đôi mắt nhìn tôi lấp lánh ánh cười, vừa đủ chọc ghẹo, vừa như đang cố tình gợi lại cảm giác lúc nãy trong bóng tối nhà ma.

"Thiếu điều chưa đè anh ra thôi." Tôi lẩm bẩm, nhỏ đến mức gần như chỉ nói cho mình nghe, nhưng lại quên mất rằng bên cạnh tôi là một người có thính lực rất tốt.

"Em nói gì vậy?" Giọng Thành vang lên ngay sau đó, đầy vẻ tò mò pha lẫn thích thú.

Tôi giật mình quay sang, thấy anh đã cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt nheo nheo như thể đang đọc biểu cảm trên mặt tôi. Nhưng tôi ngay lập tức nở một nụ cười chống chế.

"Em nói anh đẹp trai quá, chắc mấy con ma trong đó cũng phải nhượng bộ. Đúng không Bông?" Tôi hất mặt về phía Bông, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.

Bông lập tức gật đầu lia lịa: "Chắc là vậy rồi."