Trò chơi tiếp theo Bông chọn là Cao tốc khứ hồi. Những đường ray xoắn ốc uốn lượn như những con rắn khổng lồ đang vươn mình trong ánh nắng. Từ xa, tiếng gào thét của người chơi vang vọng, hòa vào tiếng gió lồng lộng, tiếng bánh xe thép nghiến vào ray phát ra những âm thanh rít chói tai, như những tiếng thách thức lơ lửng giữa không trung.
Chúng tôi xếp hàng chừng mười phút để chờ đến lượt chơi của mình. Anh ngồi ở hàng ghế dưới còn tôi và Bông chọn hàng ghế giữa, nơi được xem là vị trí cân bằng nhất để cảm nhận được cảm giác nhào lộn mà không quá choáng váng. Ghế nhựa cứng lạnh áp vào lưng tôi, dây an toàn bật lên tiếng "cạch" chắc nịch, khiến tôi bất giác hít một hơi sâu. Bông ngồi sát bên, tay cô bé nắm chặt tay tôi, đôi mắt long lanh ánh lên sự háo hức không giấu được.
Chiếc tàu chậm rãi chuyển động, Bông siết chặt tay tôi, lòng bàn tay cô bé bắt đầu ướt lạnh mồ hôi nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ, ánh mắt dán chặt về phía trước đầy thích thú. Chiếc tàu từ từ lên dốc. Gió thổi mạnh hơn, lùa qua từng lọn tóc, làm chúng bay tán loạn, vờn quanh khuôn mặt đang căng cứng vì hồi hộp của tôi. Dưới chân, cả công viên như thu nhỏ lại thành một mô hình tí hon với những mái nhà màu sắc, những bóng người li ti chuyển động như đàn kiến.
Tàu đi lên đỉnh dốc cao, chững lại vài giây rồi sau đó lao vụt xuống, nhanh và mạnh đến mức không kịp thở. Dù đã chơi trò này không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn không kiềm nổi sự phấn khích mà hét lên. Bên cạnh tôi, Bông cũng hét vang trời, mái tóc bay loạn trong gió, đôi mắt nhắm tịt nhưng miệng vẫn cười toe toét đầy thích thú.
"Aaa! Đủ wow rồi đó!" Tôi nhắm mắt, tận hưởng cảm giác con tàu uốn lượn với tốc độ chóng mặt.
"Aaa!" Bông hét, giọng lạc đi vì phấn khích.
Khi chiếc tàu cuối cùng cũng hãm phanh, khựng lại sau những cú lượn vòng. Cả cơ thể tôi như bị kéo giật về thực tại. Bánh xe nghiến chặt vào đường ray, phát ra tiếng rít ken két kéo dài, làm tôi rùng mình. Bông vẫn còn cười sặc sụa, má cô bé đỏ bừng, tóc tai rối tung, hơi thở dồn dập như vừa chạy trốn khỏi một cơn bão. Tôi thả lỏng tay khỏi thanh sắt lạnh ngắt, lòng bàn tay in hằn vết đỏ vì siết chặt.
Tôi và Bông rời khỏi ghế, đôi chân có chút loạng choạng như thể nền đất dưới chân vẫn đang rung lên theo quán tính của chuyến tàu vừa rồi. Anh đưa tay ra, đỡ lấy hai chúng tôi.
"Mệt chưa?" Anh cúi xuống nhìn Bông, bàn tay dịu dàng xoa lên mái tóc mềm ẩm mồ hôi, giọng nói vừa trêu vừa lo lắng.
"C-Cũng hơi hơi rồi cậu ơi." Bông ôm chặt lấy cánh tay anh, sau đó được anh bế bổng lên.
"Vậy mình ra ghế ngồi nghỉ nhé!"
Vậy là ba người chúng tôi kéo nhau ra ghế ngồi nghỉ. Tôi đi bên cạnh, thoáng bật cười, nhìn cái dáng Bông nửa phụng phịu nửa khoái chí đang nũng nịu tựa vào vai anh. Những tia nắng xuyên qua những tán cây xanh mướt, đổ dài trên lối đi lát đá sáng loáng, làm mái tóc con bé ánh lên sắc nâu mềm mại như mật ong.
Tôi tựa lưng vào thành ghế, hít một hơi thật sâu. Cảm giác lâng lâng trên tàu cũng dần tan biến.
"Ôi cái lưng tôi!" Tôi xoa xoa cái lưng tám mươi tuổi của mình.
"Chị Minh Nghi đừng mệt nữa, bên kia có anh đẹp trai kìa." Giọng Bông lí lắc vang lên.
"Giờ Bông gọi mấy anh ấy ra đấm lưng cho chị thì tuyệt." Tôi vờ than vãn, ánh mắt vẫn lơ đễnh hướng về dãy quầy hàng nước đối diện, nơi mấy thanh niên đang tụ tập cười nói.
"Hay là nhờ cậu Thành đi, cậu đẹp trai hơn mấy anh ở đấy." Bông kéo cánh tay của anh lại gần tôi, che đi ánh nắng đang rọi vào gương mặt của mình. Trước mặt tôi bây giờ chỉ có dáng người cao ráo của anh.
"Nếu chị Minh Nghi năn nỉ thì cậu có thể xem xét." Anh nghiêng anh mắt về phía tôi, đôi môi cong lên trêu đùa.
"Ôi tự dưng thấy khỏe hơn rồi đó." Tôi chống hông, làm bộ vươn vai một cái như thể mọi cơn đau lưng đã bay biến theo câu nói ấy. Thật ra cũng vì sự có mặt của Bông nên tôi không dám tùy tiện hành động. Không là tôi cũng bắt anh đấm lưng cho mình rồi, ở đó mà đòi tôi năn nỉ.
Anh bật cười một tiếng, sau đó ngồi xuống cạnh tôi và Bông. Lưng anh tựa vào ghế, đôi chân dài thoải mái duỗi ra, dáng vẻ thư giãn vô cùng.
"Cậu ơi Bông muốn ăn kem." Bông ngước nhìn anh, đôi mắt sáng rực.
Anh đưa tay xoa đầu Bông, khẽ cười: "Ngồi đây chờ cậu một lát."
"Cậu cõng Bông đi đi." Bông lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc mềm mượt khẽ tung theo từng động tác, ánh mắt cô bé long lanh đầy nũng nịu.
"Hai người cứ đi, em đi vệ sinh rồi lát quay lại." Tôi cười nhẹ, xua tay.
"Ừ, vậy anh và Bông đi trước." Có vẻ thấy tôi vẫn ổn nên anh không còn lo lắng nữa. Trước khi bế Bông đi còn không quên trêu một câu: "Chị Minh Nghi đừng có bị lạc đấy nhé!"
"Vâng." Tôi giả bộ ngoan ngoãn.
Anh nhún vai, cõng Bông bước đi, dáng vẻ thong dong nhưng đầy vững chãi giữa dòng người. Tôi cũng quay đi tìm khu nhà vệ sinh gần đó.
Nhà vệ sinh khá vắng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và âm thanh giày dép vọng lại từ những ô gạch men trơn láng. Tôi rửa tay xong, vừa bước ra ngoài thì bị một bàn tay vươn tới bịt miệng lại, hai cánh tay cũng bị khoá chặt phía sau, ép sát người vào bức tường gạch lạnh ngắt.
Mùi thuốc lá hắc nồng phả vào sau gáy khiến tôi rùng mình. Mọi phản xạ tự nhiên của cơ thể như đông cứng trong giây lát, tim tôi đập thình thịch, máu dồn hết lên đầu, choáng váng.
"Im lặng đi." Âm thanh trầm khàn rít lên sát bên tai khiến tôi lạnh đến tê sống lưng.
Tôi cố vùng vẫy theo bản năng nhưng hắn mạnh đến mức tôi gần như không có chút cơ hội nào để thoát ra. Những ngón tay hắn bấu siết lấy miệng tôi, móng cào nhẹ vào da, đau rát.
"Cuối cùng cũng tìm được mày." Giọng hắn rít lên, pha chút căm tức lẫn thỏa mãn, như thể đã săn lùng tôi từ rất lâu rồi. Khuôn mặt gầy gò ẩn sau chiếc mũ lưỡi trai trễ xuống tận lông mày, ánh mắt hắn tối sầm, sâu hoắm như hai hố đen không đáy.
Tôi nhận ra hắn, chính là cái gã ngày trước giở trò biến thái với tôi trong xe taxi. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến đầu óc tôi tê dại. Tôi chỉ nhớ hôm đó Nguyễn Việt Thành đã đánh cho hắn bị thương rất nặng, sau đó cũng không biết hắn có bị tống vào đồn cảnh sát không.
Miệng tôi vẫn bị hắn bịt lại, không thể phát ra âm thanh kêu cứu. Gã đứng đó, ánh mắt dữ tợn như muốn nuốt chửng mọi thứ.
"Tao sẽ hành hạ mày đến chết." Hắn nở một nụ cười biến thái khiến tôi không khỏi rùng mình. Con dao bên đai quần hắn lóe lên ánh thép sắc lạnh từ từ áp sát tôi.
Tôi cảm thấy cổ họng khô ran. Nỗi sợ hãi bắt đầu chảy vào từng ngóc ngách của cơ thể, nhưng tôi biết mình không thể để hắn thấy được sự yếu đuối. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng không để hắn thấy tôi sợ.
Nhưng mà làm sao có thể không sợ khi hắn vẫn giữ chặt cổ tay tôi, mạnh đến mức tôi cảm nhận được sự đau đớn chạy dọc cánh tay. Những ngón tay hắn lạnh toát, thô ráp như vuốt sắt, siết chặt không chút nhân nhượng khiến tôi gần như mất cảm giác ở cánh tay. Mỗi lần hắn siết thêm, cả người tôi như muốn gập lại vì đau đớn.
Tôi cố cắn răng, kìm lại tiếng rên rỉ, đầu óc phải giữ tỉnh táo. Tôi không thể để bản thân bị kéo sâu vào sự hoảng loạn. Tôi cần tìm một cơ hội. Dù là nhỏ nhất.
Khu vực này nằm ngay phía sau nhà vệ sinh, một không gian nhỏ hẹp, bị bao quanh bởi những bức tường bê tông cũ kĩ, vết rêu phủ lốm đốm, bám đầy lên bề mặt nứt nẻ. Không một bóng người qua lại. Không tiếng ồn, không cả tiếng bước chân. Chỉ có âm thanh khe khẽ của những giọt nước nhỏ xuống từ chiếc ống vỡ và tiếng thở nặng nhọc, ác độc của hắn phả sát bên tai.
"Không ai tới cứu mày đâu." Hắn gằn từng tiếng, chất giọng khàn đục
Tôi nuốt khan, cố gắng không để lời nói của hắn làm cho phân tâm. Đảo mắt lia nhanh một vòng nữa,tôi cố gắng tìm bất cứ vật gì có thể trở thành vũ khí. Góc tường phía xa có một cây lau nhà bị gãy cán, chiếc thùng rác nhỏ và những mảnh gạch vỡ rải rác sát chân tường.
Chỉ cần tôi có cơ hội thoát khỏi hắn dù chỉ một giây, tôi sẽ nắm lấy tất cả.
Tôi hít một hơi sâu, cảm giác ngột ngạt của cái không khí ẩm ướt, mốc meo như muốn bóp nghẹt lồng ngực. Tôi phải làm gì đó. Ngay lập tức.
Tôi đạp một chân vào tường, dùng toàn lực đẩy người ra phía sau khiến hắn loạng choạng mà nới lỏng tay đang bịt miệng tôi. Ngay lập tức tôi cắn tay hắn.
"Cứu t-" Chưa kịp kêu lên hết tiếng thì một con dao lạnh ngắt đã kề vào cổ tôi. Có vẻ như hắn mạnh và nhanh hơn tôi tưởng.
"Mày nghĩ mày có thể chạy thoát à con đ*!" Hắn siết lấy tôi, cả người hắn đè trĩu, ép tôi vào mặt tường lạnh toát, cứng nhắc. Một cú đẩy thô bạo khiến đầu tôi đập mạnh vào bức tường. Tôi choáng váng, một tiếng ong ong chói tai tràn trong não bộ, mắt tối sầm trong giây lát.
Hơi thở tôi dồn dập, gấp gáp. Tôi cố nuốt nước bọt để xua đi vị tanh tanh của máu từ môi mình. Cả cơ thể tôi run lên bần bật, chẳng biết vì sợ, vì đau hay cả hai. Mùi mồ hôi, mùi thuốc lá thối nồng từ người khiến tôi nghẹn thở. Tôi cảm nhận rõ lưỡi dao mỏng manh lướt nhẹ qua làn da cổ mình, lạnh lẽo đến mức tôi tưởng như chỉ cần hắn nhấn thêm một chút nữa, máu sẽ trào ra, chảy thành vệt đỏ thẫm nhuộm lên tường.
Không thể phản kháng.
Hắn quá mạnh, quá áp đảo. Cả người tôi bị ép cứng, hai tay bị giữ chặt trên cao, ngón tay tôi tê rần, gần như mất hết cảm giác.
"Cái mặt mày tao chỉ muốn nhìn thấy nó méo mó trong đau đớn, như cái cách mà thằng khốn kia từng làm tao nhục nhã!" Hắn nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu.