Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 3



Tôi chống trán cười khổ.

 

Năm đó đúng là không nên giới thiệu tiểu thuyết cho đám người này.

 

Trong đầu toàn những thứ không đứng đắn.

 

Điện thoại lại "ting ting" mấy tiếng.

 

Giang Trì vậy mà lại nhắn tin đến.

 

[Bị ốm à? Uống thuốc chưa?]

 

[Vẫn nên chú ý nghỉ ngơi thì hơn.]

 

[Bị ốm à? Uống thuốc chưa?]

 

Tôi theo phản xạ định nhấn vào trả lời.

 

Nhưng chợt nhớ ra: tôi còn đang muốn khiến anh chủ động sa thải tôi cơ mà.

 

Phải làm sao để anh ấy ghét mình mới được.

 

Thế là tôi cố tình ngó lơ tin nhắn, quay sang trả lời nhóm nhỏ.

 

Mở giọng nói lên: "Đúng vậy, nhưng vẫn có thể đại chiến ba trăm hiệp."

 

Vừa dứt lời, đám con gái trong nhóm phấn khích mở mic.

 

Từng câu từng chữ đều quá mức "cần được kiểm duyệt".

 

Tôi đọc từng tin một, cười đến lăn lộn trên giường.

 

Đợi đến khi cười đủ rồi.

 

Tôi mở hộp thoại của Giang Trì ra:

 

[Ốm rồi, uống rồi.]

 

[Ốm rồi, uống rồi.]

 

Gửi thất bại.

 

Anh ấy chặn tôi rồi.

 

Tôi bật dậy khỏi giường.

 

Ai lại chọc giận anh ấy nữa đây?

 

Trong đầu hỗn loạn suy nghĩ một lượt, tôi nhắn cho Tần Thanh:

 

[Giang Trì có đang đi ăn cùng mọi người không?]

 

Tần Thanh: [Có chứ, vừa nãy anh ấy còn hỏi cậu có đi không, tớ bảo cậu bị bệnh nặng đến mức không xuống giường được.]

 

Tôi im lặng vài giây:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

[Vậy mà anh ấy vẫn nhẫn tâm chặn tớ. Tớ đã thảm thế này rồi mà.]

 

Tần Thanh: [A, có khi nào là vì đoạn ghi âm ban nãy không? Anh ấy tưởng bọn mình hợp tác lừa anh ấy đấy.]

 

Tôi: [?]

 

Tần Thanh: [Cái câu "đại chiến ba trăm hiệp" ấy… tớ quên bật tắt tiếng, lỡ tay bật loa ngoài rồi.]

 

Tôi: [……]

 

7

 

Muốn khóc cũng không khóc nổi.

 

Nhưng có câu nói rất hay: họa phúc đi liền.

 

Lần này chắc chắn là chọc người ta ghét thật rồi.

 

Đã vậy thì làm tới luôn.

 

Dù sao cũng bị chặn rồi.

 

Tôi nhân cơ hội đục nước béo cò, đánh người ngã ngựa, thừa thắng xông lên, thả một đòn chốt hạ:

 

"Nhà tư bản thời phong kiến thì không kiếm được tiền đâu."

 

Tin nhắn gửi đi.

 

Gửi thành công.

 

Lúc nào thì anh ấy bỏ chặn tôi vậy?

 

Tôi sững người, vội vàng chữa cháy:

 

"Nhưng anh thì khác, anh có tình người."

 

Hộp thoại tin nhắn luôn hiển thị dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".

 

Chờ rất lâu, Giang Trì mới gửi lại một câu:

 

[Cứ để hắn chăm sóc em cho tốt. Không cần phải nịnh nọt tôi, dù sao giữa chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì cả.]

 

Lạ lùng thật.

 

Tôi trầm tư một giây.

 

Anh ấy thậm chí còn phủ nhận luôn mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong công ty.

 

Chẳng lẽ kế hoạch bị đuổi của tôi sắp thành công rồi?

 

Ngay sau đó, anh ấy lại nhắn tiếp:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Đã bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, để hắn chăm sóc em thật tốt.]

 

[Tôi sẽ không nhắn tin cho em nữa.]

 

Hắn?

 

Tôi ngẫm nghĩ một giây, dò hỏi: "Ai cơ? Nhà tôi bây giờ có ai đâu."

 

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.

 

Tiếng gió rít bên kia đầu dây cho thấy anh ấy đang đi rất nhanh.

 

Mãi đến khi tạp âm nhỏ lại, giọng nói trầm thấp mang theo sự nghiêm túc vang lên: "Đường Khanh, rốt cuộc em có ý gì?"

 

Tôi giật mình ngồi ngay ngắn: "Ý gì là ý gì?"

 

"Em nói bây giờ nhà em không có ai, cái 'bây giờ' này, là có ý gì?"

 

Tôi nhìn quanh bốn phía, bỗng dưng da đầu tê dại.

 

Lập tức chui tọt vào trong chăn, giọng hơi nghi hoặc:

 

"Nhà tôi… bây giờ đáng lẽ phải có ai sao?"

 

"Vậy tối qua thì sao?"

 

"Đương nhiên cũng không có ai cả."

 

Bên kia điện thoại bỗng nhiên im lặng.

 

Tôi cẩn thận nhớ lại.

 

Đại chiến ba trăm hiệp…

 

Ngay lập tức nhận ra có gì đó sai sai, tôi vội vàng giải thích:

 

"Những lời đó toàn là nói bừa, mọi người đều là người lớn rồi, chỉ là đùa giỡn một chút thôi…"

 

"Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, anh cũng biết mà, tôi không có phóng khoáng như vậy…"

 

Giang Trì: "Cũng chưa chắc."

 

Một tiếng thở dài truyền đến từ ống nghe.

 

Hòa lẫn với tiếng điện lưu tĩnh mịch.

 

Tôi: "Anh phải tin tôi."

 

Đối phương vẫn im lặng.

 

Giải thích mấy chuyện này với sếp, cũng thật sự kỳ quặc.

 

Tôi định dứt khoát cúp máy, kết thúc sự lúng túng này.

 

Nhưng ngay lúc ấy, từ đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi đến tìm em nhé?"

 

Một cơn tê dại từ lòng bàn chân lập tức lan dọc sống lưng.

 

Một cảm giác rất kỳ lạ.

 

Ngứa ngáy.

 

"Tối qua, bây giờ, nhà em đều không có ai, tôi chắc là có thể đến chứ?"

 

"Nếu bất tiện thì thôi vậy……"

 

Dù trong nhà có người, anh ấy cũng có thể đến mà.

 

Tay tôi nắm chặt điện thoại, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi.

 

Giang Trì: "Hửm?"

 

Tôi ngơ ngác đáp: "Ồ… được thôi."

 

8

 

Có lẽ thật sự là vì tình người.

 

Giang Trì đi suốt quãng đường cũng không cúp máy.

 

"Khó chịu lắm sao? Sao không nói gì?"

 

Tôi nghĩ một lúc lâu, cố nặn ra mấy chữ: "Tập trung lái xe."

 

"Nói chuyện với em cũng quan trọng mà."

 

Tôi sững sờ, trong lòng nổi lên một cơn sóng gợn.

 

Tim cũng bắt đầu "thình thịch" đập mạnh.

 

Tôi rúc sâu vào trong chăn, sợ anh ấy nghe thấy.

 

Không gian trở nên tĩnh lặng.

 

Ký ức trong đầu tôi từng tầng từng tầng hiện lên.

 

Tôi có thể xem như lứa nhân viên đầu tiên vào công ty.

 

Nhưng nhiều năm trôi qua, cũng chưa từng thấy anh ấy dẫn cô gái nào đến giới thiệu với mọi người.

 

Theo lý mà nói, anh ấy là người ôn hòa, lại cao ráo đẹp trai, đi đâu cũng là cực phẩm.

 

Sao lại luôn độc thân như vậy chứ?

 

"Giang Trì, anh không biết yêu đương à?"

 

"Hửm?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com