Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!
"Không có gì, anh chưa từng trải qua mối tình lãng mạn thời đại học sao?"
"Chưa."
"Ồ, không tin."
Giang Trì khẽ cười: "Rốt cuộc em muốn hỏi gì?"
"Không có gì. Quê anh ở đâu thế, có xa đây không?"
"Tra hộ khẩu à? Ngay đây thôi, không xa. Em muốn đến chơi không?"
Chúng tôi thân đến mức này rồi sao?
Tôi thò đầu ra, hắt xì một cái.
Rồi lại rụt vào chăn: "Giang Trì, hôm nay anh kỳ lạ lắm."
"Vậy sao?"
Giọng anh rõ ràng rất nhẹ nhõm, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Rõ ràng vừa nãy nhắn tin còn lạnh nhạt khó hiểu.
Lòng dạ đàn ông, như kim đáy biển.
Tôi cuộn mình trong chăn ấm, cơn buồn ngủ đột nhiên kéo đến.
"Anh còn bao lâu nữa vậy, sao lâu thế…"
"Thôi khỏi đến nữa đi, tôi lười dậy mở cửa rồi."
Giang Trì lại bật cười: "Vậy tôi nhanh hơn chút nhé."
Có lẽ vì bệnh mà miệng tôi bắt đầu nói linh tinh:
"Khi đó anh hỏi tôi có bệnh, đã uống thuốc chưa, tôi trả lời rồi, nhưng anh chặn tôi."
"Vậy nên tôi tức giận mới tấn công anh."
"Bình thường tôi không thế đâu. Thật lòng mà nói, anh là một ông chủ tốt……"
9
Trong cơn lơ mơ, tôi chợt nhớ lại mấy năm trước.
Khi đó, công ty vẫn chưa có quy mô lớn như bây giờ.
Giang Trì từng dẫn chúng tôi đi gặp gỡ đối tác.
Gọi là xã giao, nhưng thật ra cũng chẳng phải.
Vì anh ấy chưa bao giờ để nhân viên nữ uống rượu.
Chúng tôi chỉ để tăng quân số, tránh bị đối tác coi thường, cho rằng ít người thì dễ bắt nạt.
Sau đó có một lần, anh ấy ký được một hợp đồng lớn.
Mọi người phấn khởi đi ăn mừng.
Lúc đó tôi là người thuyết trình về sản phẩm, nói chuyện rành mạch trên bàn tiệc.
Nhưng ông chủ bên kia lại tỏ ra không mấy hứng thú.
Tôi tự hiểu đây là "luật ngầm", chẳng qua là muốn tôi cúi người mời rượu thôi.
Chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Tôi bảo Giang Trì cứ yên tâm.
Nâng ly bước lên, nói một tràng lời hay ý đẹp, cuối cùng cũng khiến vị tổng giám đốc kia nở nụ cười.
Nhưng không ngờ, ông ta càng được đà lấn tới.
Bàn tay mò tới eo tôi.
Giang Trì lập tức kéo tôi ra phía sau.
Vừa cười vừa nói với người ta: "Cô ấy dị ứng cồn, để tôi uống thay."
Đối phương lập tức sa sầm mặt.
Lần hợp tác ấy không thành.
Ngược lại, còn khiến bên kia ghi hận chúng tôi, chèn ép chúng tôi điêu đứng trên thương trường.
Công ty suýt nữa sụp đổ, đến mức không có tiền trả lương.
Chúng tôi chỉ ngồi bên đường, chẳng ai nhắc đến chuyện đó.
Ai cũng cảm thấy đó là lỗi của mình.
Giang Trì lại càng áy náy hơn.
Tôi biết anh ấy tự trách vì tôi bị quấy rối, lại không đạt được kết quả tốt.
Cũng biết anh ấy đối xử đặc biệt với tôi phần lớn là vì chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy nên tôi chủ động an ủi:
"Người bình thường sống trên đời chắc chắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi."
"Tôi vừa tốt nghiệp đã đến đây, là nhỏ tuổi nhất công ty, là anh đã thu nhận tôi."
"Giang Trì, nếu không có anh, tôi có lẽ còn chịu nhiều thiệt thòi hơn nữa."
Lần đó, chúng tôi đã tâm sự rất lâu, cũng tin rằng rồi sẽ có ngày bớt chịu thiệt thòi hơn.
Về sau, chúng tôi thật sự đợi được đến ngày đó.
Cho đến bây giờ.
Các chế độ phúc lợi, các ngày lễ tết, Giang Trì chưa bao giờ bạc đãi bất kỳ nhân viên nào.
Vậy nên khi nghe tin cắt giảm nhân sự, mọi người mới hoảng loạn đến thế, nhưng chẳng ai nghĩ đến việc mắng anh ấy.
Anh ấy xứng đáng với danh hiệu "ông chủ tốt" này.
Người tốt như thế, làm sao tôi có thể không rung động chút nào chứ?
Chỉ là… tôi không dám.
Anh ấy đối xử với ai cũng dịu dàng như vậy.
Tôi sợ mình không phải ngoại lệ.
Một kẻ nhát gan như tôi, cũng chỉ dám táo bạo trong chính những câu chuyện mình viết.
Táo bạo làm một nữ lưu manh, táo bạo tham lam sắc đẹp của anh ấy một chút.
Còn những chuyện khác, thì thôi vậy.
10
Tiếng cần số chuyển nhanh truyền vào tai tôi.
Giang Trì tăng tốc rồi.
Tôi dặn dò: "Không cần vội, anh đi đường cẩn thận."
"Ừ, mở cửa đi."
Ngay sau đó, chuông cửa vang lên.
Tôi bò dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người.
"Đến rồi?"
Người đàn ông trước mặt cao ráo, dáng người thẳng tắp.
Bộ đồ đơn giản thoải mái cũng chẳng thể che giấu được vòng eo rắn chắc và vòng m.ô.n.g cong vểnh của anh.
Ánh mắt của Giang Trì vẫn luôn dừng trên người tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.
Cả bầu không khí trở nên mờ ám.
Tôi giơ tay ra mời anh vào.
Không ngờ anh lại chụp lấy tay tôi, lập tức dùng lực kéo tôi về phía mình.
Một đôi bàn tay ấm nóng đặt lên eo tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn.
Bàn tay còn lại của anh chậm rãi lướt qua mái tóc tôi, luồn vào giữa những sợi tóc, rồi giữ chặt lấy sau gáy tôi.
Tim tôi đập dữ dội.
Sao lại thành thế này?
"Em còn khó chịu không?"
"Vẫn... còn ổn."
"Sao cơ thể em nóng thế?"
"Chăn ấm mà... Anh có muốn thử không?"
Tiêu rồi, lại nói linh tinh rồi.
Tôi lắp bắp: "Không phải ý đó, ý tôi là... anh vừa từ bên ngoài vào, nếu lạnh thì có thể lên giường tôi nằm cho ấm..."
Giang Trì bật cười, nhướng mày nhìn tôi.
"Không phải... không phải là mời anh ngủ cùng đâu... Ưm..."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bờ môi mát lạnh của anh phủ lên môi tôi, chặn đứng câu nói.
Anh nhẹ nhàng giữ eo tôi, từng chút từng chút ép tôi lùi lại.
Đến khi lưng chạm vào bức tường ở cửa ra vào, anh lại siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com