"Chỉ quen trên mạng thôi, mới thấy ảnh thôi, biết cô ấy tóc ngắn, nhìn cũng khá đẹp."
Ánh mắt Giang Trì tối sầm lại.
Tôi cố gắng tỏ vẻ thành thật nhưng lại là lừa gạt:
"Ban đầu cô ấy tự giới thiệu mình tên là Bảo Bảo, sau đó cũng ít liên lạc. Bây giờ gọi gấp thế này, chắc muốn mượn tiền tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Trì liếc nhìn màn hình điện thoại, giễu cợt:
"Đã thế còn đòi mượn tiền, cũng chẳng có tiền đồ gì."
Tôi hùa theo: "Đúng thế!"
Rồi quay lưng chặn luôn.
12
Giang Trì bảo tôi nghỉ ngơi, còn anh vào bếp loay hoay gì đó.
Tôi lập tức quay lại phòng, kéo biên tập viên ra khỏi danh sách chặn, nhanh chóng giải thích mọi chuyện hôm nay.
Xong.
Cô ấy nhắn lại một câu: "Vậy thì kế hoạch bị sa thải của cậu nên triển khai sớm đi, nhận tiền bồi thường rồi đến viết cho tôi."
Tôi c.h.ế.t lặng.
Suýt nữa thì quên mất chuyện này.
"Nhưng mà bọn mình mới hôn nhau hôm nay..."
"Vì một nụ hôn? Xong đời rồi, cậu yêu anh ấy rồi."
"Muốn anh ấy sa thải mình, vậy mà vừa mới hôn xong đã lạnh nhạt với anh ấy à? Mất nhân tính quá."
"Ai nói muốn bị sa thải là phải làm cho sếp ghét cậu? Sao đầu óc cậu đơn giản thế?"
"Cậu không nói anh ấy vốn đã có ý định cắt giảm nhân sự sao? Chỉ cần nói với anh ấy là dạo này cậu mệt mỏi, sức khỏe không gồng gánh được, muốn anh ấy cho cậu nghỉ việc là xong rồi."
"Cùng lắm thì cứ thú nhận luôn, nói rằng em rút lại đơn từ chức cũng là để bị đuổi, nhận tiền bồi thường, nếu không sau này ngay cả tiền thuốc men cũng không có, như vậy có thể kết nối tất cả mọi chuyện lại với nhau rồi."
"Trước đây vòng vo là vì giữa hai người chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, không tiện nói thẳng, nhưng bây giờ khác rồi."
Hình như cũng đúng.
Tôi tắt điện thoại, nằm bẹp trên giường, tay chân dang rộng.
Vì một khoản bồi thường mà rắc rối thế này.
Nữ chính trong tiểu thuyết của tôi vì muốn giữ việc mà phải dây dưa với sếp.
Còn tôi bây giờ lại vì muốn bị sa thải mà quanh co với sếp.
Đúng là cùng một thể loại nhưng số phận lại khác nhau.
13
Sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi không còn đau đầu hay mỏi lưng nữa.
Cả người sảng khoái vô cùng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Trì bước vào, trên tay bưng theo một bát gì đó.
"Uống chút canh trước rồi uống thuốc."
Anh bảo tôi ngồi yên, tự mình múc canh, thổi nguội rồi đưa đến bên môi tôi.
Sự dịu dàng này, thật không nói nổi.
Tôi ngoan ngoãn uống từng ngụm.
Ánh mắt mạnh dạn vẽ lại từng đường nét trên gương mặt anh.
"Nhìn gì thế?"
"Nhìn anh."
Anh khẽ cười, thu dọn bát đũa đã hết sạch.
Sau đó, anh ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay tôi.
Hai ánh mắt giao nhau hồi lâu.
Ánh nhìn của anh càng thêm chân thành, nóng bỏng:
"Hôm nay đến có hơi vội vàng, nhiều chuyện còn chưa nói rõ đã hôn em rồi."
"Nhưng anh nghĩ, em cũng có cảm giác với anh đúng không?"
Những hình ảnh vừa rồi lập tức ùa về trong đầu.
Mặt tôi nóng bừng.
"Đường Khanh, anh thích em lâu lắm rồi."
"Chúng ta… ở bên nhau có được không?"
Cú tấn công thẳng mặt này làm đầu óc tôi quay cuồng.
Nhưng tôi không chút do dự, vững vàng đón lấy: "Muốn!"