Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 6



14

 

Ba ngày nghỉ, Giang Trì thực sự tận dụng triệt để.

 

Ngày nào cũng đến nhà tôi nấu ăn, chăm sóc tôi uống thuốc.

 

Lại một ngày nữa trời tối, anh ôm tôi lưu luyến không rời.

 

Tôi nắm lấy tay anh, kéo ngồi xuống bên giường.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng tôi mở miệng nói chuyện chính sự:

 

"Giang Trì, em có chuyện muốn nói với anh."

 

Anh hôn nhẹ lên tóc tôi:

 

"Ừ, em nói đi."

 

Tôi hít sâu một hơi, nhưng giọng lại càng lúc càng nhỏ:

 

"Hay là... anh sa thải em đi."

 

Cơ thể anh cứng đờ trong chớp mắt.

 

Tay ôm tôi cũng siết chặt hơn một chút.

 

Giọng anh khàn khàn: "Em... thích thế sao?"

 

Ngẩng đầu lên, vô tình chạm mũi vào yết hầu của anh.

 

Tôi nhổm dậy, vòng tay qua cổ anh, quỳ trên giường, nhẹ nhàng đặt môi lên yết hầu anh:

 

"Ừm... em muốn nói từ lâu rồi."

 

Nhịp thở của Giang Trì rối loạn, bàn tay ấm nóng từ lưng tôi trượt xuống hai bên eo.

 

Nhẹ nhàng bóp một cái.

 

Cơ thể lại dính chặt vào nhau.

 

Cảm giác khác lạ bên dưới khiến tôi xấu hổ đến run rẩy.

 

Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai tôi.

 

"Khanh Khanh, anh không nỡ đâu..."

 

"Đổi em lên trên đi..."

 

Hả?

 

Lên trên cái gì?

 

Không phải đang nói chuyện sa thải sao?

 

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ.

 

Thế giới đảo lộn, Giang Trì thay đổi tư thế, một tay giữ lấy mắt cá chân tôi.

 

Mũi chân tôi chạm vào cơ bụng săn chắc của anh.

 

Tôi sững sờ, hơi thở gấp gáp hơn.

 

Anh ngả ra sau, để lộ toàn bộ phần thân trên vững chãi trước mắt tôi.

 

Giọng nói càng thêm mê hoặc.

 

"Khanh Khanh, tự mình làm đi."

 

Tôi hoàn toàn quên mất chuyện chính, nheo mắt ngắm nhìn.

 

Một nụ hôn rơi xuống.

 

Tôi không kiềm chế được, dùng mũi chân khẽ lướt qua, vẽ một vòng tròn trên cơ bụng anh.

 

Sau đó.

 

Dần dần đi xuống.

 

Giang Trì khẽ rên một tiếng, toàn bộ lý trí đều mất sạch.

 

"… Khanh Khanh, xuống thấp hơn chút nữa."

 

"Cả hai chân, cùng nhau."

 

Một đêm triền miên.

 

15

 

Chữ sắc trên đầu có một thanh đao.

 

Thanh đao này c.h.é.m bay cả thính giác của Giang Trì.

 

"Em rõ ràng nói là thải, thải trong sa thải, hai thanh!"

 

"Không có, em nói là muốn đạp anh."

(thải và đạp trong tiếng Trung có cách phát âm gần giống)

 

Tôi: …

 

Vừa mới tỉnh ngủ.

 

Tôi hỏi Giang Trì xem anh đã suy nghĩ về chuyện sa thải tôi chưa.

 

Anh ngơ ngác: "Anh nói bao giờ là muốn sa thải em?"

 

……

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hiện tại, hai chúng tôi mỗi người ngồi một bên giường, chìm vào trầm tư.

 

"Vậy nghĩa là, em vốn định xin nghỉ, nhưng nghe phong thanh là công ty muốn cắt giảm nhân sự..."

 

Tôi nhấn mạnh: "Không phải định, là em đã gửi đơn từ chức rồi."

 

Giang Trì càng thêm hoang mang: "Nhưng anh chưa từng nhận được đơn từ chức của em."

 

"Sao có thể?"

 

Tôi bật dậy khỏi giường, lập tức mở máy tính.

 

Tôi tìm kiếm email của Giang Trì.

 

"Nhìn này, chẳng phải em đã gửi đi rồi sao?"

 

"Anh còn tải xuống nữa mà, còn dám nói chưa từng thấy?"

 

"Phạt một cái."

 

Tôi vỗ một cái lên m.ô.n.g anh.

 

Tiếng vang giòn tan.

 

Giang Trì giữ lấy tay tôi, bĩu môi: "Mở ra xem đi."

 

Mở thì mở.

 

Chỉ thấy…

 

‘Nàng nhẹ nhàng khép cửa, chậm rãi bước đến trước mặt tổng giám đốc Giang, eo mềm nhũn, ngã vào lòng anh.

Đôi tay ngọc từ yết hầu, xương quai xanh, cơ ngực, dần dần lướt xuống dưới.

 

"Giang tổng, nhịn không nổi nữa, bảo bọn họ tan làm đi!"

 



 

Sao lại là… Truyện pỏn do tôi viết?

 

"Viết khá lộ liễu, nhưng đọc cũng có cảm giác đấy, có điều anh vẫn thích đoạn này hơn."

 

"Bốp!"

 

Tôi lập tức gập mạnh laptop lại.

 

Giang Trì quay đầu: "Hửm? Anh còn chưa nói là đoạn nào mà."

 

Nói cái quái gì mà nói!

 

"Giang Trì, anh ra ngoài trước đi."

 

Mặt tôi chắc đang chuyển đổi màu sắc linh hoạt giữa vàng, đỏ và xanh.

 

Ai đó bặm môi nén cười, chậm rãi lui ra ngoài.

 

16

 

"Khôi phục."

 

Tôi mở lại cái máy tính đáng c.h.ế.t kia.

 

Nổi cơn thịnh nộ, bấm ngay nút xóa.

 

"Xác nhận lưu lại?"

 

"Hủy."

 

"Khôi phục."

 

Tổng cộng 20 trang.

 

Thành quả hai ngày lười biếng của tôi!

 

Không thể xóa, tuyệt đối không thể!

 

Tôi lật tung toàn bộ file trong máy tính kiểm tra một lượt.

 

Cuối cùng, trái tim lơ lửng cũng hạ xuống.

 

Tôi không chỉ gửi nhầm cái này, mà cả bản thảo mới định gửi cho biên tập viên Lâm Thính cũng vô tình gửi luôn cho anh ấy.

 

Hai người họ có cùng một avatar, thậm chí tên cũng giống hệt, Adrian.

 

Tôi nhắn tin cho Lâm Thính: [Xem quẻ thấy rồi, cái tên này của chị không may đâu.]

 

Cô ấy: [Tên này ổn mà, đổi sang tên nam, mấy lão Tây đọc xong không spam email chửi tôi nữa, huhu.]

 

Tôi: [Tán gia bại sản.]

 

Cô ấy: [Đổi avatar rồi. (Ảnh chụp màn hình)]

 

Mở Zhihu, tôi tìm kiếm:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Lỡ gửi truyện pỏn cho sếp thì phải làm sao? Lại còn gửi trên nhiều nền tảng khác nhau, mỗi bài một khác, phải làm sao đây? Online chờ gấp!"

 

Vấn đề này bùng nổ.

 

Lượt xem và bình luận ùn ùn kéo đến.

 

"Hả? Chị gái ơi đổi hành tinh sống đi, tôi đọc còn thấy ngại hộ đây này."

 

"Sếp: Cô ấy lại gửi cho tôi nữa? Đây có phải ám hiệu không?"

 

"Chụp màn hình bài gốc tôi xem nào, nghiên cứu xong mới tư vấn được. (Suy tư.jpg)"

 

"Gửi cái này để cười tí nhé, an ủi tinh thần. [Icon lật ngược]"

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com