Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 7



"Ngồi hóng diễn biến tiếp, dù có bán hàng cũng phải update cho hết."

 

"Cũng hóng, đá tôi bay đi luôn."

 

"Cho hỏi: Sếp đẹp trai hay ông chú dầu mỡ?"

 

Tôi đáp: "Đẹp trai, vai rộng eo thon m.ô.n.g to, mặt cũng đẹp, hiện tại đã nắm trong tay, chỉ là hay xấu hổ một chút."

 

"Mới vào đã có tiếp diễn, đã lắm."

 

"Không đùa chứ cô gái, thật à? Hưởng ngon thế?"

 

Tôi vừa đắc ý vừa sốt ruột kéo xuống.

 

Cuối cùng, tìm thấy một bình luận có ích.

 

"Dùng truyện pỏn huấn luyện sếp cô đi."

 

Tôi: "?"

 

Người đó không trả lời nữa, nhưng những người khác ùn ùn kéo vào.

 

"Bảo sao cô hưởng sướng thế, ngốc có phúc phần của ngốc, rõ ràng đây là giáo trình chính hãng mà?"

 

"Ý là: Viết thêm cho anh ấy đọc, dùng anh ấy như công cụ, thỏa mãn chính mình."

 

Mắt tôi sáng rực.

 

Giác ngộ rồi.

 

Thiên tài!

 

17

 

Vì vụ hiểu lầm sa thải trước đó.

 

Dẫn đến việc tôi không từ chức thành công.

 

Giang Trì cũng chủ động họp, giải thích rõ ràng với mọi người.

 

Còn về việc vì sao lại có tin đồn này ư?

 

Tất cả đều do một mình Giang Trì tự tưởng tượng.

 

Anh ấy nghĩ rằng tôi gửi truyện pỏn để ám chỉ với anh.

 

Thế là không hiểu, bèn gọi điện nhờ người khác tư vấn.

 

Trong lúc gọi điện, anh ấy vô tình nhắc đến sa thải, bị nhân viên trong công ty nghe được.

 

Tin tốt: Hiểu lầm đã được giải quyết.

 

Tin tốt hơn nữa: Chúng tôi còn được tăng lương.

 

Cả văn phòng vỡ òa ăn mừng.

 

Nhưng cũng có người biết tôi từng có ý định từ chức.

 

Họ kéo đến hỏi thăm rối rít.

 

"Thấy không khỏe thì nghỉ ngơi thêm đi, sếp giảm tải công việc rồi, bọn tôi cũng có thể chia sẻ một chút."

 

Nhìn những gương mặt đầy quan tâm, lòng tôi chợt mềm nhũn.

 

"Đúng rồi, nếu không có chị, nhóm tài nguyên tiểu thuyết của tụi em sẽ c.h.ế.t đói mất!"

 

Tôi: …

 

Tôi biết ngay mà.

 

Chúng nó chỉ ham tài năng của tôi.

 

Vì truyện pỏn tôi viết đều đăng trên kênh quốc tế, trong nước không thể xem.

 

Muốn đọc chính thống thì phải tìm bản ngoại ngữ, rồi tự dịch.

 

Tôi vừa là tác giả, vừa là người dịch.

 

Cả văn phòng này, tinh thần sống còn dựa vào tôi.

 

Tôi không làm mẹ thì ai làm!

 

"Chị nghỉ ngơi đi, làm việc đứng đắn chút."

 

Tay tôi bị nhét một xấp tài liệu dày.

 

Lật ra xem.

 

Toàn là văn “CÓ H”.

 

Cùng lúc đó, mọi tài liệu cần xử lý trên bàn làm việc của tôi đều biến mất.

 

Ngẩng đầu lên, mấy cô gái đang điên cuồng nháy mắt đưa tình với tôi.

 

"Những việc lặt vặt này không cần chị làm đâu, chị là người làm việc lớn mà."

 

Tôi ngơ ngác gật đầu.

 

Làm sinh viên chuyên Anh bao năm, cuối cùng cũng có lúc được đối đãi cao quý thế này.

 

Còn về cái công việc này, không nghỉ cũng được. Dù sao ở nhà tôi cũng làm mấy chuyện này thôi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

18

 

Mệt mỏi suốt bao lâu.

 

Cuối cùng cũng được hoạt động một chút.

 

Điện thoại rung hai giây.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Sếp m.ô.n.g to: Khanh Khanh, lại đây hôn anh một cái.]

 

Tôi cầm tập tài liệu vừa in xong trên bàn, lao thẳng vào văn phòng.

 

Mặt nghiêm túc: "Sếp, 'phương án' mới viết xong, anh nghiên cứu kỹ vào nhé."

 

Giang Trì cúi đầu xem xét.

 

"Sao chỗ này anh không hiểu nhỉ?"

 

"Hay em lại đây giảng cho anh xem?"

 

Tôi chầm chậm bước đến bên cạnh Giang Trì.

 

Bàn chân "vô tình" trật một cái.

 

Ngã thẳng vào lòng anh.

 

"Thư ký Đường sao bất cẩn quá vậy?"

 

Ồ…

 

Hóa ra tôi là thư ký.

 

Tôi nũng nịu: "Hôm nay mệt quá mà."

 

Giang Trì chống đầu, giọng nói đáng yêu quá thể:

 

"Nhưng ở đây chỉ có một cái ghế thôi. Hay là thư ký Đường ngồi chỗ này đi?"

 

Anh vỗ vỗ lên đùi mình.

 

Tôi giả bộ từ chối rồi lại thuận theo mà ngồi xuống.

 

"Giang tổng không hiểu chỗ nào?"

 

"Chỗ này này."

 

Anh đưa tay chỉ một đoạn.

 

[kiss……]

 

"Từ này nghĩa là gì nhỉ, anh không hiểu lắm!"

 

"Thư ký Đường có thể làm mẫu cho anh không?"

 

Tôi yêu kiều mỉm cười, vòng tay ra sau cổ anh.

 

Rồi đặt xuống một nụ hôn.

 

19

 

Gần đây, dưới sự chỉ dạy tận tâm của tôi, Giang Trì bắt đầu mê mẩn play đủ loại kiểu.

 

Sau khi mở khóa hết những thứ nên mở, tôi cũng cạn kiệt ý tưởng.

 

Nghỉ ngơi một thời gian, tôi quyết định mời một cao thủ.

 

"Bảo bối!"

 

Cuối cùng tôi cũng gặp mặt biên tập viên của mình ngoài đời.

 

Cô ấy tên Lâm Thính.

 

Một người kỳ lạ.

 

Là biên tập viên chuyên lấy tư liệu sắc tình làm lương thực tinh thần cho độc giả.

 

Hơn nữa, vì mùa hè quá nóng, cô nàng thẳng tay cạo sạch tóc sau gáy luôn.

 

Nhưng lại có khuôn mặt cực kỳ ngọt ngào.

 

Thuộc kiểu sweet but wild, một cô nàng ngọt ngào hoang dại.

 

"Mang cho cô đồ hay lắm đây." Lâm Thính vỗ vỗ cái túi căng phồng, thần thần bí bí nói:

 

"Đảm bảo cô sẽ thích, bạn trai cô cũng sẽ thích!"

 

Vì chuyện này, tôi và Giang Trì xin nghỉ nửa ngày, còn đặc biệt dặn anh hôm nay đừng qua nhà tôi.

 

Nhưng anh lại

 

"Sao thế? Chán rồi?"

 

"Có được rồi thì không trân trọng nữa?"

 

"Dạo này anh có tiến bộ đấy chứ..."

 

"Trả lời đi, đêm lạnh thế này, có cần anh mang chăn đôi qua không?"

 

Tôi: "… Đừng có quậy."

 

Sau một hồi dỗ dành, tôi tiếp đón Lâm Thính, để cô ấy ở lại nhà tôi.

 

Cô ấy lén lút như kẻ trộm, đổ ra một đống đồ.

 

Nhìn mà mặt tôi nóng bừng.

 

Không phải chứ, lần đầu gặp mặt mà đã tặng nhau mấy thứ này à?

 

La liệt khắp nơi là...

 

Dụng cụ giường chiếu.

 

"Dụng cụ cơ bản để huấn luyện bạn trai, còng tay."

 

"Đến lúc đó, một đầu còng vào giường, đầu kia còng vào tay bạn trai cô."

 

"Rồi sau đó..."

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com