Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!
20
Lâm Thính nói chuyện với đam mê suốt cả đêm.
Nghe mà mặt tôi nóng hầm hập, thức trắng luôn.
Sáng hôm sau tôi lại xin nghỉ.
Giang Trì nói muốn đến thăm tôi.
Làm tôi sợ đến mức vội vàng vội vàng ôm ấp, gọi video liên tục để dỗ dành.
"Dạo này có bạn đến tìm em, em phải ở bên cô ấy."
Giang Trì vẫn cố chấp:
"Bạn gì mà khiến em không dám gặp cả bạn trai?"
Bạn dạy tôi cách chơi với anh đó!
Chuyện này sao nói ra được chứ?
Tôi cười cười nịnh nọt: "Không có mà, cô ấy hơi sợ xã giao, chỉ đến ở với em hai ngày thôi."
"Đợi em dọn dẹp nhà cửa xong, anh hãy qua nhé?"
Trong video, mặt Giang Trì tỏ rõ vẻ tủi thân:
"Hai người còn định chơi sập nhà à?"
"Đường Khanh, em hơi quá đáng rồi đấy!"
Tôi bị đánh trúng chỗ hiểm.
Đúng là vậy.
Bình thường mỗi lần Giang Trì qua, chúng tôi đều chạy nhảy nô đùa lung tung, tôi lúc nào cũng cố tình nhắc nhở:
"Anh cẩn thận chút, đừng làm bừa."
Chủ yếu là vì tôi lười dọn dẹp.
Quả thật có hơi nghiêm khắc với Giang Trì quá.
Tôi an ủi anh qua màn hình:
"Đúng là lỗi của em, để em tự kiểm điểm."
"Em quyết định, sau này anh qua cũng có thể thoải mái lăn lộn rồi."
Giang Trì mím môi thành một đường thẳng, trông không mấy vui vẻ.
"Khanh Khanh!"
Lâm Thính lại phát hiện ra thứ gì đó hay ho, gọi tôi.
Tôi bảo sắp cúp máy, Giang Trì cố tình hạ điện thoại xuống.
Camera chĩa thẳng vào eo bụng anh, sáng rõ mồn một.
Tôi lập tức đỏ bừng cả người.
Cái tên c.h.ế.t tiệt này, cứ phải chọn lúc thời gian gấp gáp để quyến rũ tôi.
"Mau giúp em sờ hai cái đi."
Anh làm theo.
Còn cố tình kéo mép quần xuống một chút.
Gân xanh nổi rõ.
Tôi xấu hổ che miệng, cả người cả điện thoại đều chui vào trong chăn.
Trong không gian tối om, giọng nói của Giang Trì cũng mang theo chút run rẩy yếu ớt:
"Khanh Khanh… đẹp không?"
Tôi lấy tay che mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.
"Đẹp, có thể kéo xuống thêm chút nữa không?"
Camera bỗng nhiên rung lắc.
Cảnh xuân tươi đẹp biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi cuống lên: "Anh đừng động, em không nhìn thấy nữa rồi."
Ai ngờ đối phương lập tức cuộn quần lên, bỏ lại một câu:
"Nội dung thu phí."
"Em trả tiền!"
"Chỉ nhận tiền mặt, thanh toán ngay."
Đáng ghét.
"Thôi vậy, em cứ tiếp tục ở bên bạn đi. Anh đi tắm đây."
Khoan đã.
Lần này đến lượt tôi sốt sắng hỏi lại:
"Ban ngày ban mặt tắm cái gì?"
"Nhà anh có ai à?"
Giang Trì nhướng mày, quét camera một vòng thật nhanh.
"Không biết nữa, phải để em tự đến kiểm tra mới rõ."
21
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không biết Giang Trì học ở đâu cái trò này.
Nói xong liền cúp máy ngay.
Để lại tôi một mình vò đầu bứt tai.
"Đường Khanh… rốt cuộc cô có đến cứu tôi không đây…"
Ngoài phòng khách, Lâm Thính rên rỉ như sắp tắt thở.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
"Tôi gọi cô suốt mười phút, cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi!"
Tôi thật sự sắp tối sầm mặt mũi.
"Cô chơi cái gì thế?"
"Tự làm? DIY?"
"Không phải! Tôi tưởng còng tay này có thể giãy giãy là thoát ra được, ai ngờ chất lượng nó tốt thế này."
"Cái này đâu phải còng tình nhân, phải gọi là còng tội phạm mới đúng."
Tôi tức tối vỗ tay cô ấy một cái.
"Chờ đó, tôi đi tìm chìa khóa."
…
Một tiếng sau.
Tôi và cô ấy nhìn nhau không nói nên lời.
"Chìa khóa đâu?"
"Không đúng, sao lại thế này."
"Tìm không thấy nữa rồi."
"Giờ phải làm sao?"
Lửa giận trong tôi bùng lên như sắp khai thiên nhãn.
Tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Trì: "Không cần đợi."
Rồi ngã ra ghế sofa.
"Mai cô cứ giữ nguyên bộ dạng này đi thẳng ra sân bay, đảm bảo mọi người sẽ nhường đường, có khi còn được đi cửa xanh đấy."
Lâm Thính sờ mũi:
"Chiếm dụng tài nguyên công cộng, vậy thì ngại quá."
Tôi: "…"
Một người ngốc như này mà cũng có thể làm biên tập viên xuất sắc, doanh số đứng đầu được sao?
"Mấy tác giả dưới trướng cô không ai nói cô ngốc à?"
"Ngốc có phúc phần của ngốc, cuốn nào cũng thành hot cả."
"Đỉnh thật."
Nửa đêm, tôi dẫn cô ấy bắt taxi đến trạm cứu hỏa.
Mấy nhân viên trực ban ai cũng không nói gì, nhưng khóe miệng lại lộ rõ ý cười.
Mãi đến lúc rời đi.
"Hai cô gái, tôi khuyên là chơi gì cũng phải chú ý an toàn nhé."
OK, fine.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thành phố này lại có thêm một cặp bách hợp nữa rồi.
Lâm Thính khoác tay tôi, cười ngọt ngào: "Biết rồi mà, chú ơi!"
22
Cuối cùng tôi cũng tiễn được Lâm Thính đi.
Đến lúc lên máy bay, cô ấy vẫn còn nhiệt tình dặn dò.
"Hai người mà giàu lên thì nhớ mua máy bay riêng nhé."
"Ở trên trời ấy…"
"Tút…"
Tôi cúp máy.
Cô ấy không biết xấu hổ, nhưng tôi thì có.
Kiểu người như này, tôi mà dám để cô ấy xuất hiện trước mặt tôi và Giang Trì chắc?
Tôi sợ nửa đêm cô ấy sẽ đứng ở đầu giường nghiên cứu xem các cặp đôi hiện đại "ư ư ư" như thế nào mất.
Tôi bực mình chọc mạnh màn hình:
"Nếu tôi mà phát đạt, việc đầu tiên là tống cô đến đảo Bouvet làm người giữ đảo."
Lâm Thính: "Vậy thì nhớ gửi kèm theo một anh đẹp trai cao 1m85, cơ bụng sáu múi, m.ô.n.g to, chỗ nào cũng hoàn hảo nhé."
Vô phương cứu chữa.
Về đến nhà, tôi dọn dẹp sạch sẽ, giấu hết những thứ cần giấu, rồi chạy đến công ty.
Dưới tòa nhà công ty.
"Giang Trì đẹp trai ơi, đoán xem em đang ở đâu nào?"
"Không biết."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com