Sóng trước chưa yên, sóng sau lại ập tới.
Từ Hiên nhận được cuộc gọi từ bố mẹ của Lâm Gia Giai.
Lâm Gia Giai không may trượt chân té ngã, được đưa vào bệnh viện thị trấn trong đêm.
Do thiết bị y tế hạn chế, cấp cứu không kịp, đứa bé trong bụng không giữ được,
Lâm Gia Giai còn bị xuất huyết nghiêm trọng, phải giành giật từng giây mới cứu được tính mạng.
Từ Hiên vừa nghe xong, điện thoại còn chưa cầm vững đã “rầm” một tiếng rơi thẳng xuống bàn kính phòng khách.
“Từ Hiên! Con gái tôi là bị cậu hại chết! Là do bố mẹ cậu ép c.h.ế.t cháu ruột của họ, ép c.h.ế.t con trai ruột của hai đứa! Chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu! Mong cậu từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Gia Giai nữa!”
Giọng mẹ Lâm xuyên qua loa điện thoại, rõ ràng truyền tới tai tôi và Từ Hạc Xuyên.
“Mất rồi… con của tôi mất rồi… hu hu hu…”
Một người con trai cao đến 1m83, lúc này lại ngồi xổm bên ghế sô-pha, hai tay ôm đầu, khóc đến nghẹn cả hơi thở.
Tôi muốn an ủi vài câu…
Nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Kể từ hôm đó, Từ Hiên dọn ra ngoài ở riêng.
Không quay về nhà họ Từ.
Cũng không bao giờ xuất hiện lại ở trạm giao hàng.
Tôi và Từ Hạc Xuyên gọi cho nó hàng chục cuộc, tất cả đều không ai bắt máy.
Chỉ thấy trong vòng bạn bè của Từ Linh, đăng tin nó đi uống rượu cả đêm không về.
Chắc nó giận chúng tôi lắm.
Nếu không thì sao đến cả “vòng bạn bè” cũng chặn không cho chúng tôi xem?
Từ Hạc Xuyên bị cuốn vào rối rắm ở trạm giao hàng, quay như chong chóng.
Còn tôi thì ngưng hết mọi việc ở công ty, chỉ muốn dành thời gian ở bên Từ Hiên.
Sáng Chủ Nhật, tôi tự tay hầm canh, làm món sườn xào chua ngọt và ớt chuông nhồi thịt mà Từ Hiên thích nhất, rồi kéo theo Từ Hạc Xuyên tới tận nhà con.
Căn nhà này đứng tên tôi, nhưng là do Từ Hiên tự chọn, tự thiết kế, tôi chưa từng bước vào cũng không can thiệp.
Nó và Từ Linh đều có một căn như thế, món quà trưởng thành dành cho hai đứa.
Nhưng con cái thì vẫn là con cái, cha mẹ nào mà chẳng lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Vì vậy khi ấy tôi lén giữ lại một chiếc chìa khoá phòng, để lỡ có chuyện còn có đường xoay sở.
Chúng tôi đứng trước cửa gõ suốt nửa tiếng, bên trong vẫn im phăng phắc.
Đến cả Từ Hạc Xuyên – người luôn bình tĩnh – cũng lo lắng ra mặt, sợ con say rượu rồi xảy ra chuyện gì trong nhà.
Tôi cuống quýt lấy chìa khóa, mở cửa ra, và ngay lập tức, cảnh tượng hỗn độn ập thẳng vào mắt.
Quần áo bẩn vứt tứ tung, đồ ăn thừa, hộp mì ăn liền, vỏ bia, vỏ rượu vang… rác rưởi đủ kiểu chất đống, đến nỗi không còn chỗ đặt chân.
Từ Hạc Xuyên là người đầu tiên xông vào phòng. Một lúc sau, sắc mặt lão Từ dịu đi, bước ra ngoài và hạ giọng nói: “Không sao, nó chỉ uống nhiều quá, ngủ say quá thôi.”
Lúc này, cuối cùng tôi cũng trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Tôi đặt hộp giữ nhiệt lên kệ giày, xắn tay áo định dọn dẹp phòng giúp Từ Hiên.
Đúng lúc đó, mấy tiếng thông báo tin nhắn liên tục vang lên từ túi quần bò đang cầm của tôi.
Nghĩ là có chuyện gấp cần tìm Từ Hiên, tôi vội rút điện thoại ra mở khóa.
Nhưng khi nhìn thấy loạt tin nhắn hiện lên trên màn hình, mắt tôi tối sầm lại, loạng choạng suýt ngã, may mà Từ Hạc Xuyên kịp thời đỡ lấy.
“Hiên à, em biết mất con khiến anh rất đau lòng. Nhưng em là mẹ, mười tháng mang nặng đẻ đau, nỗi đau của em còn sâu hơn. Nhưng mình không thể vì đau đớn nhất thời mà gục ngã. Anh phải báo thù cho con mình!”
“Mẹ ruột anh sinh ra anh, thì đáng ra phải cho anh một cuộc sống tốt nhất. Vậy mà suốt 24 năm, bà ta nâng anh lên tận mây xanh. Chỉ vì một lần anh không làm theo ý, liền có thể vứt anh xuống bùn. Bà ta còn có lương tâm không? Có còn xứng làm mẹ nữa không?”
“Nếu không phải vì bà ta, em đâu cần tự mình làm việc nhà đến mức ngã. Nếu không ngã, con chúng ta đâu phải chịu cảnh chậm trễ chữa trị vì thiếu điều kiện y tế. Tất cả là lỗi của bà ta. Anh hiểu không? Không phải lỗi của anh! Anh là người cha tốt!”
“Điều anh cần làm là giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình. Khoản bồi thường 50 triệu tệ đã vào giai đoạn khởi kiện rồi. Em chỉ có thể giúp đến đây. Còn nhà cửa, xe cộ, sự nghiệp… đều phải dựa vào chính anh.”
“Hiên à, đừng sa sút nữa. Chẳng lẽ sau này đến tiết Thanh Minh, đến một bó hoa cắm mộ cho con mình anh cũng không mua nổi sao?”
“Hiên à, chờ khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta kết hôn nhé. Em sẽ sinh cho anh một trai một gái. Mãi mãi ở bên anh. Không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa.”
Tôi không biết huyết áp con người có thể lên tới mức nào, nhưng hôm đó chắc chắn là lần huyết áp tôi cao nhất trong suốt năm mươi năm cuộc đời.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa lẩm bẩm hỏi chồng: “Lão Từ, đây còn là con của chúng ta sao?”
Vì một người phụ nữ mà dám nghi ngờ, sỉ nhục bố mẹ ruột. Vì tiền tài, mà toan tính hãm hại chính bố mẹ mình. Mà đứa như thế, vợ chồng tôi lại nâng niu yêu thương hai mươi mấy năm trời!
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cũng chính là khép lại tia tình cảm cuối cùng dành cho Từ Hiên. “Lão Từ, chúng ta đi thôi. Coi như… coi như chưa từng đến đây.”
Có manh mối rồi, việc điều tra cũng có hướng đi. Cảnh sát nhanh chóng tìm được gói hàng bị mất trong một góc kho.
Ngay khi mở ra, tôi đã nhận ra — đó đâu phải là bộ trang sức ruby và kim cương trị giá 5 triệu tệ gì chứ! Rõ ràng là đồ giả mười tệ một bộ bán ngoài vỉa hè!
Khi biết bưu kiện đã được tìm thấy, phản ứng đầu tiên của bên khách hàng là nghi ngờ chúng tôi tráo hàng. Nhưng khi cảnh sát yêu cầu họ cung cấp hóa đơn và thông tin người bán, họ lập tức hạ giọng, chửi bới vài câu rồi bỏ chạy.
Sự việc lần này đã gây xôn xao không nhỏ trong khu vực.